Tôn Kỳ từ trên bảo tọa bay xuống, đối diện trăm bước với kẻ khiêu chiến. Hắn gọi Tông Nguyên, thuộc Tông gia dòng phụ.
Khi Tôn Kỳ vừa đặt chân xuống sàn đấu, tên Tông Nguyên lập tức tấn công. Hắn muốn tiên hạ thủ vi cường.
Tôn Kỳ vội vàng bắt chéo tay trước mặt phòng thủ, phồng lên ma khí bảo vệ.
Khi hai bên chuẩn bị va chạm, thì Tông Nguyên nhếch mép cười, hắn lập tức đổi hướng lướt ngang qua Tôn Kỳ, sau đó là một thanh đao chém vào lưng Tôn Kỳ.
Một tiếng ầm! vang lên, sau đó là tiếng răng rắc. Lồng bảo vệ của Tôn Kỳ muốn vỡ ra.
Do quá tập trung bảo vệ trước mặt mà màn chắn bảo vệ sau lưng hơi yếu, chỉ chịu được một tức hơi thở rồi vỡ ra. Thanh đao lúc này chỉ còn năm thành lực đạo, chém trực tiếp lên lưng của Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ chân đạp đất bắn về phía trước để giảm lực sát thương của thanh đao.
Tông Nguyên vừa bắt đầu đã chiếm lợi thế, hắn tất nhiên sẽ không cho Tôn Kỳ có thời gian nghỉ ngơi. Sau đó là những đòn tấn công liên hoàn của Tông Nguyên.
Tôn Kỳ lúc này hoàn toàn rơi vào thế bị động, Tông Nguyên cùng tu một bộ ma pháp với Tông Chính nên tốc độ của hắn cực nhanh. Tông Nguyên đến lui tự do, Tôn Kỳ chỉ có thể đánh trúng tàn ảnh của hắn. Diễn biến trên sân hoàn toàn do hắn điều khiển.
Trên đài cao, Tông gia gia chủ vuốt râu cười hài lòng:
“Lực lượng hoàn toàn bị tốc độ khắc chế. Kẻ này ỷ có chút lực lượng nhưng lại không biết trời cao đất rộng, dám ngồi lên bảo tọa đệ nhất. Đây là bài học nhớ đời cho hắn.”
Các vị lão đầu khác cũng không phản bác lời này. Công Tôn Độ thì lạnh nhạt, hắn vẫn là tin chắc Tôn Kỳ chiến thắng, càng tin tưởng đệ nhất bảo tọa không ai xứng đáng hơn Tôn Kỳ.
Ngoài sân đấu, đám khán giả bàn tán xôn xao, bọn hắn có chút khó tin. Tôn Kỳ trước đó cho bọn hắn cảm giác vô cùng cường đại và tự tin, sao bây giờ lại bị áp chế bởi Tông Nguyên, một kẻ không mấy nổi bật.
Mấy vị lão giả nhân cơ hội này dạy dỗ mấy tên hậu bối: sau này ra đường, lượng sức mà làm, chớ có huênh hoang, không lại bị như Tôn Kỳ lúc này. Chỉ thêm xấu mặt gia tộc, thế lực.
Ngồi trên bảo tọa, quan sát trận chiến, chín tên kia đều có những biểu cảm khác nhau. Đa phần bọn họ đều cảm thấy khá thất vọng với Tôn Kỳ.
Tông Chính thì nhếch mép cười: đã yếu mà còn ra gió, ngạo mạn, khoác lác. Hắn thậm chí còn chưa đích thân ra tay thì Tôn Kỳ đã bị đánh te tua.
Tề Sở thì nhíu mày khó hiểu. Bởi vì hắn cũng chủ tu lực lượng, hắn biết rõ điểm mạnh, điểm yếu của mình. Tốc độ chính là một trong những khắc chế của lực lượng.
Để che lấp điểm yếu này, Tề Sở đã chuẩn bị vài con át chủ bài. Nhưng hắn biết đối thủ hẳn là cũng có những lá bài tẩy. Vậy nên hắn cũng không dám chắc mình có thể đoạt vị trí thứ nhất.
Đó là lý do vì sao trước đó, hắn không dám ngồi lên bảo tọa, hắn cũng giống như các thí sinh khác muốn làm ngư ông đắc lợi. Nhưng mà khi Tôn Kỳ bước lên bảo tọa, dẫn xuất đầu sóng ngọn gió, hắn liền không ngần ngại bước theo.
Nhưng mà Tôn Kỳ biểu hiện cũng làm cho hắn quá thất vọng đi.
Trên sân chiến đấu vẫn đang diễn ra. Tông Nguyên vẫn đang chiếm giữ lợi thế, nhưng mà Tôn Kỳ lại đang dần lấy lại thế trận, Tôn Kỳ càng lúc càng chủ động trong phòng thủ.
Tông Nguyên cảm thấy nếu không giải quyết nhanh, càng kéo dài càng bất lợi cho hắn. Vì để duy trì tốc độ thì hắn phải tiêu hao ma khí rất nhiều, Tôn Kỳ căng lên lồng bảo vệ thì cũng tiêu hao ma khí. Nhưng ai cũng biết chủ tu lực lượng thân thể ma khí thường dồi dào hơn chủ tu tốc độ. Kéo dài quá lâu hắn sẽ tiêu hao hết ma khí trước Tôn Kỳ. Vậy là hắn quyết định tung tuyệt chiêu.
Tông Nguyên đổi một thanh đao khác, thanh đao mới nặng hơn, sắc bén hơn, phẩm chất cao hơn. Hắn vận ma pháp, ma khí tuôn trào, ma khí cuốn quanh thân hắn, rồi cuốn lên cánh tay, cuốn lên thanh đao.
Thanh đao lúc này tỏa ra ánh kim quang hắc sắc.
Tông Nguyên vận lực, thân hình hắn biến mất tại chỗ, các tàn ảnh kéo dài sau đuôi, mũi đao đâm thẳng phía trước, không cho đối thủ bất cứ cơ hội né tránh nào.
Tôn Kỳ thấy vậy mặt không biến sắc, tay trái hắn tung ra chưởng.
Không một chút bất ngờ, mũi đao lập tức xuyên qua lòng bàn tay Tôn Kỳ, mũi đao tiến nhanh, đâm sượt qua má Tôn Kỳ. Khi chưởng ấn chạm tới chuôi đao thì mũi đao mới dừng lại.
Tông Nguyên cười dữ tợn, định xoay đao chém ngang đầu Tôn Kỳ. Nhưng mà đúng lúc này ánh mắt hắn tối sầm, một nắm đấm đã đi tới trước mặt hắn.
Bốp! một tiếng vang lên. Đầu Tông Nguyên vỡ nát, thân hình của hắn đổ sụp xuống đất, đao của hắn thì vẫn còn cắm trong tay Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ lúc này mặt không biểu tình, từ từ rút đao ra khỏi lòng bàn tay.
Tất cả thí sinh và khán giả đều câm lặng.
Một tên hậu bối cúi đầu nói nhỏ: Cái này hình như không giống như sư tôn nói.
Lão giả bên cạnh nghe được thì đỏ mặt xấu hổ, hắn lập tức gõ đầu tên đệ tử này.
Trên đài cao, Tông gia gia chủ mặt mo cũng đỏ lên, hắn cười chữa nói:
“Thật đủ hung ác. Hy sinh chịu thương để đổi lấy một cơ hội tấn công. Nhưng dù có thắng thì hắn cũng chịu tổn thương, khiêu chiến sau đó, hắn không thể chịu được. Bảo tọa vẫn là không có chỗ của hắn.”
Mấy vị đại lão ngồi gần đó cũng là gật đầu đồng tình. Ngay trận đầu đã bị thương thì càng về sau sẽ càng khó chiến.
Trên sân đấu, Tôn Kỳ lẳng lặng trở lại chỗ ngồi trị thương.
Chín tên kia cảm thấy đã bớt đi mấy phần hứng thú với Tôn Kỳ, trong số những cái tên cạnh tranh vị trí số một đã thiếu đi Tôn Kỳ.
Các trận đấu liên tiếp diễn ra. Bảo tọa thứ tám, thứ mười lần lượt đổi chủ. Nhưng mà chiếm bảo tọa thì dễ, giữ được mới là khó.
Nửa canh giờ nghỉ của Tôn Kỳ rất nhanh qua đi.
Lúc này có kẻ nhảy lên sân đấu, kiếm chỉ thẳng Tôn Kỳ quát:
“Cút xuống đây!”
Tên này gọi là Liên Thành Bích, thiên tài Liên gia, hắn nhận được chỉ thị ngầm của Liên Thành Tú khiêu chiến Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ rời bảo tọa, nhẹ bước xuống sàn đấu. Nhưng khi hắn vừa chạm chân vào sàn đấu thì Liên Thành Bích động kiếm.
Kiếm của Liên Thành Bích như lươn trạch du động trong nước, linh hoạt, xảo trá và khó nắm bắt.
Tôn Kỳ lại một lần nữa rơi vào thế bị động phải chống cự.
Trên đài cao, Liên gia gia chủ cười nói:
“Lực lượng tuy có mạnh nhưng mà chiêu thức quá đơn giản dễ đoán, chỉ biết dùng lực không biết dùng đầu. Bảo tọa hắn không xứng ngồi lên.”
Mấy vị gia chủ đều đồng tình gật đầu, Tông gia chủ còn nói thêm mấy lời châm chọc.
Trong đám khán giả lại có trưởng bối lấy đó làm gương dạy dỗ bọn hậu bối.
Trên sân đấu, Liên Thành Bích vẫn đang chiếm thế chủ động. Không giống như Tông Nguyên, Liên Thành Bích dùng kiếm pháp linh hoạt khắc chế Tôn Kỳ nên ma khí hắn tiêu hao ít hơn. Hắn thậm chí nguyện ý kéo dài trận chiến mãi như vầy, hắn tự tin có thể bào mòn hết ma khí của Tôn Kỳ.
Càng đánh kiếm pháp của Liên Thành Bích càng linh hoạt, thông thuận. Hắn dường như đang tiến vào một trạng thái thăng hoa về kiếm đạo và tâm cảnh.
Liên Thành Bích đang chìm dần vào thế giới kiếm đạo của hắn, mỗi đường kiếm đều dựa thế mà đi, lướt nhẹ qua không khí, xen kẽ giữa làn gió. Kiếm của hắn càng lúc càng mạnh nhưng tiêu hao càng lúc càng ít. Đây là dựa thế, có kẻ lại gọi đây là kiếm thế.
Muốn ngộ được kiếm thế là cực khó, không chỉ cần tư chất tuyệt hảo mà cần có đại cơ duyên. Xưa nay kẻ dùng kiếm rất nhiều nhưng có thể ngộ ra kiếm thế thì ngàn tên không có một.
Trong mắt Liên Thành Bích lúc này đã không còn đối thủ, mà chỉ là một bao cát di động cho hắn tập kiếm. Hắn muốn chém nát bao cát này lúc nào cũng được. Nhưng mà hắn không có làm như vậy, vì hắn còn cần bao cát này để ngộ ra hoàn toàn kiếm thế.
Trên đài cao, Tông gia chủ chắp tay:
“Chúc mừng Liên gia lại có thêm một thiên tài kiếm thế.”
Liên gia chủ chắp tay đáp lễ, cười nói:
“Thành Bích, đứa nhỏ này may mắn gặp được cơ duyên mà thôi.”
Tuy là nói lời khiêm tốn nhưng trong mắt hắn không che dấu sự tự hào cùng kiêu ngạo.
Liên Thành Bích lúc này đang thể ngộ kiếm thế.
Bảy thành… Tám thành… chín thành… mười thành!
Ánh mắt của Liên Thành Bích rực sáng, hắn đã hoàn toàn nắm được kiếm thế. Khí tức của Liên Thành Bích lập tức thay đổi bành trướng, kiếm khí rít gào quanh thân. Kiếm của hắn reo vang như được lột xác.
Liên Thành Bích khí chất có sự thay đổi, hắn giống như một thanh kiếm. Không xuất vỏ thì thôi, đã ra thì chém nát thương khung. Có lẽ hiện tại hắn chưa thể chém nát thương khung nhưng mà hắn tự tin sau này có thể làm được, thậm chí còn mạnh hơn như thế.
Liên Thành Bích lúc này ánh mắt như kiếm, hắn nhìn Tôn Kỳ cười nói:
“Đa tạ ngươi trở thành bao cát cho ta tập luyện. Để trả ơn ngươi, ta sẽ cho ngươi trở thành kẻ chết đầu tiên dưới kiếm thế của ta.”
Nói xong thì hắn nhẹ vung kiếm, khí thế nhanh chóng được kéo lên, đường kiếm của hắn nhẹ lướt tụ thiên địa đại thế, chuẩn bị xuất ra một kích kinh thiên.
Có lão trưởng bối vuốt cằm nói:
“Sau này ngươi phải học Liên Thành Bích, tâm cảnh vô song, trong chiến đấu đột phá. Đừng như tên Tinh Niệm kia huênh hoang, ngạo mạn, cuối cùng là chết thảm.”
Tên hậu bối nghe vậy thì gật đầu lia lịa.
Trên sân đấu, khí thế của Liên Thành Bích đã được kéo lên đến cực điểm. Đúng vào lúc này có một đốm lửa nhỏ bay tới trước mặt hắn. Liên Thành Bích hừ lạnh, một kiếm phất nhẹ, đánh tan đốm lửa.
Nhưng mà sau đó đốm lửa lại dính trên thân kiếm. Liên Thành Bích thấy khó chịu, hắn vẩy vẩy kiếm, dập tắt ngọn lửa.
Nhưng mà ngọn lửa bỗng nhiên bùng cháy dữ dội, Liên Thành Bích còn đang ngỡ ngàng thì ngọn lửa đã lan tới tay hắn. Liên Thành Bích cảm thấy bối rối, cố gắng dập lửa.
Ngọn lửa không bị dập tắt mà chỉ cháy dữ dội hơn, hắn càng dùng ma khí áp chế thì lửa cháy càng mạnh. Thoáng cái ngọn lửa đã nuốt trọn cánh tay của hắn.
Liên Thành Bích lúc này cảm thấy hoảng hốt. Chưa kịp làm gì thì hắn đã biến thành ngọn đuốc sống.
Tôn Kỳ lúc này bước trở lại bảo tọa của mình, nhìn Liên Thành Bích gào thét trong ngọn lửa.
Liên gia chủ khóe mắt giật giật, hắn đang nghĩ có nên phá luật cứu Liên Thành Bích. Dường như đọc được ý nghĩ của hắn, Công Tôn Độ nói:
“Chưa xuống đài chưa tính là thua.”
Nghe lời này, Liên gia chủ nhíu mày suy tư. Hắn thật sự cũng không ngại phá luật nhưng mà lợi và hại, có đáng cho hắn làm vậy.
Nhưng vào lúc này Liên Thành Bích đã đổ gục, bị ngọn lửa đốt đến gợi ma khí cuối cùng. Liên gia chủ giật mình cảm thấy hối hận, chỉ vì một chút chần chừ của hắn mà Liên gia mất đi một thiên tài.
Liên gia chủ liếc nhìn Công Tôn Độ, chính lời vừa rồi của Công Tôn Độ khiến hắn phân tâm chần chừ. Hắn muốn biết Công Tôn Độ rốt cuộc có dụng ý gì. Nhưng mà hiện tại hắn cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Trong đám khán giả, tên thanh niên hậu bối cúi đầu thì thầm:
“Noi gương Liên Thành Bích hình như cũng không quá tốt nha. Ta cảm thấy giống Tinh Niệm thì tốt hơn.”
Trưởng bối của hắn nghe được thì xấu hổ, lại gõ đầu hắn một phen.