Cố Vẫn Thiên ngoắc tay, một tên phục vụ vội đến chờ lệnh. Cố Vẫn Thiên mở miệng nói:
“Các ngươi chuẩn bị cho ta một sàn đấu.”
“Vâng! Có ngay.” Tên phục vụ vội lui xuống chuẩn bị.
Một lúc sau, một sàn đấu nhanh chóng được chuẩn bị, một đám hộ pháp đứng xung quanh sàn đấu, đảm bảo trận đấu diễn ra trong phạm vi cho phép.
Cố Vẫn Thiên nhìn Lưu Gia Linh và Lưu Triều Dương cười nói:
“Hai vị đã sẵn sàng chưa?”
Lưu Gia Linh và Lưu Triều Dương đồng thời gật đầu. Lưu Triều Dương đạo:
“Quan Chung, ngươi lên trận đầu.”
Tên thanh niên gọi là Quan Chung dáng dấp to lớn, đầu có hai sừng dài, có bốn cánh tay lực lưỡng, tu vi là Luyện Linh thất trọng. Có vẻ như Quan Chung đã định hình sẵn bản thân để khi bước vào Tạo Thể cảnh không cần lại suy nghĩ tạo hình thế nào.
Quan Chung từ trên lầu ba nhảy ầm xuống sàn đấu, khiến sàn đấu cũng phải rung rinh, đây rõ ràng trọng tu thân thể lực lượng.
Lưu Gia Linh ánh mắt sắc bén, nói:
“Giang Hà, ngươi lên trận. Nhất định phải thắng!”
“Vâng! Tiểu thư.” Giang Hà đáp lời.
Giang Hà thân hình thon dài, hắn từ trên lầu ba phiêu phiêu xuống sàn đấu, có thể thấy được Giang Hà thuộc loại mẫn công lấy tốc độ làm lợi thế. Nếu Quan Chung chủ tu lực lượng, vậy thì tốc độ thường sẽ là điểm yếu, dùng Giang Hà tốc độ sẽ chiếm được nhiều ưu thế. Đây là một lựa chọn khá ổn của Lưu Gia Linh.
Nhưng mà Lưu Triều Dương có vẻ không mấy bận tâm điều này.
Giang Hà sử dụng một cây đao cong hình bán nguyệt, hắn múa đao xoay tròn. Giang Hà từ từ di chuyển đi xung quanh Quan Chung, hắn đang súc thế đồng thời tìm sơ hở của Quan Chung để cho đối thủ một đao chí mạng.
Quan Chung thì đứng giữa sàn đấu, không ngừng xoay thân để chính diện đối mặt với đối thủ, không để cho đối thủ ở vào góc khuất của mình.
Hai bên duy trì thăm dò được mười tức hơi thở thì Giang Hà bỗng nhiên động. Giang Hà tốc độ cực nhanh lao thẳng tới đối thủ để lại phía sau những tàn ảnh.
Quan Chung vô cùng cảnh giác, khi thấy đối thủ biến mất tại chỗ, hắn liền giơ đại chùy đập xuống.
Ầm! vang một tiếng. Đại chùy đập xuống sàn đấu. Quan Chung nhíu mày, rồi bỗng nhiên hắn thấy lạnh gáy, một tay cầm khiên của hắn vội đưa ra phía sau.
Ngay sau đó là tiếng “keng!” vang lên, một đường đao xẹt qua tấm khiên, hỏa hoa bắn ra, để lại một vết ngấn dài trên tấm khiên.
Quan Chung vừa quay đầu thì bóng dáng của Giang Hà đã biến mất.
Giang Hà như một ánh chớp đen lúc hiện lúc ẩn, xuất hiện khắp sàn đấu, không để cho đối thủ nắm được tung tích.
Quan Chung thì sừng sững như một ngọn núi nhỏ giữa sân, lấy bất biến ứng vạn biến.
Keng... keng... keng... tiếng kim loại không ngừng vang lên, hỏa hoa vương vãi.
Tốc độ của Giang Hà rất nhanh đã hoàn toàn đẩy Quan Chung vào thế bị động chống đỡ. Thế trận lúc này đã nghiêng hẳn sang Giang Hà. Nhưng mà dù ở thế phòng thủ, Quan Chung vẫn vững vàng bình tĩnh chống đỡ không hề bị bối rối mà sinh ra sơ hở.
Đã năm mươi chiêu qua đi, hai bên vẫn chưa phân thắng bại. Quan Chung trên thân đã xuất hiện vài vết thương nhỏ, tạm thời không đáng ngại nhưng nếu tiếp tục bị động nhận đòn thì vết thương nhỏ cũng thành vết thương lớn.
Vấn đề là Giang Hà có thể mãi duy trì được tốc độ như thế này đến bao giờ. Nên biết hệ mẫn công tốc độ dù nhanh nhưng thể lực lại không lâu bền.
Nếu như Quan Chung có thể chịu đựng được đến khi Giang Hà hao hết thể lực thì Quan Chung thắng không thể nghi ngờ nhưng nếu như Giang Hà có thể gây ra vết thương chí mạng cho Quan Chung trước khi hao hết thể lực thì hắn sẽ thắng.
Trận chiến giằng co thêm năm mươi chiêu nữa, Quan Chung đã có thêm vài vết thương nhưng hắn vẫn đang thủ vững vàng, có thể lại chịu đựng thêm trăm chiêu nữa. Giang Hà thì đã bắt đầu thở dốc, thể lực suy giảm thấy rõ.
Giang Hà lúc này dừng lại nhìn chằm chằm đối phương, hắn không thể không thừa nhận đối phương phòng ngự rất mạnh. Thể lực của hắn đã tiêu hao hai phần ba nếu tiếp tục triền đấu xuống, hắn không tự tin có thể giết được đối phương trước khi hao hết thể lực.
Giang Hà chỉ có thể đổi chiến thuật khác. Hắn ngưng thần tập trung, cầm đao ngang đầu, nở nụ cười hiểm ác:
“Sau chiêu này ngươi chắc chắn sẽ chết.”
Quan Chung hừ lạnh:
“Lắm lời.”
Mặc dù nói như thế Quan Chung vẫn đẩy tinh thần lên cao độ, chuẩn bị đón nhận sát chiêu đối phương. Hắn tin chắc sau chiêu này Giang Hà sẽ hao hết thể lực, nếu hắn vẫn có thể thủ được thì hắn sẽ thắng.
Giang Hà hít một hơi sâu, chân giậm bước tiến lên theo hình dích dắc, mỗi bước hắn bước ra sẽ hình thành một ảo ảnh. Hắn bước ra năm bước hình thành năm ảo ảnh.
Chân thân cùng năm ảo ảnh chạy đan xen với nhau, khiến đối thủ không thể nào tìm được chân thân. Quan Chung cũng không có khả năng tìm được chân thân Giang Hà, hắn mở miệng gầm thét, xông về phía “sáu” tên Giang Hà.
Sáu Giang Hà tách ra, mỗi tên từ một hướng khác nhau công về phía Quan Chung.
Bốn tay của Quan Chung, mỗi tay đánh về một ảo ảnh nhưng vẫn còn hai ảo ảnh khác trước sau cầm đao bổ xuống. Cục diện này giống như phải chết không nghi ngờ nhưng Quan Chung lúc này lại nhếch mép cười:
“Ta chính đang chờ cơ hội này.”
Nói rồi từ hai nách của hắn lại mọc ra hai cánh tay khác đánh về hai ảo ảnh trước sau.
“Ngươi chắc chắn sẽ không ngờ được ta có sáu tay.”
Quan Chung đánh về phía sáu Giang Hà, tiếng phốc! phốc! vang lên, sáu Giang Hà bị đánh tan nhưng sắc mặt Quan Chung lại cực độ khó coi. Tất cả đều là ảo ảnh vậy chân thân ở đâu?
Đúng lúc này, Quan Chung cảm thấy có một cỗ sát khí áp đỉnh. Khi ngẩng đầu lên, hắn thấy Giang Hà từ trên cao đang bổ đao xuống. Giang Hà cười chế nhạo:
“Ta làm sao lại không đoán được ngươi có sáu tay chứ.”
Suy đoán của Giang Hà rất đơn giản: xưa nay, Ma tộc tạo hình muốn có nhiều tay thì thường sẽ tạo sáu cánh tay, rất ít khi chỉ dừng lại ở bốn cánh tay, vì sao lại như vậy? hắn không biết, có lẽ do các vị tiền bối nhiều lần thử tạo hình đã nhận ra sáu cánh tay là tốt nhất. Vậy nên Quan Chung giơ ra bốn cánh tay, hắn đã cảm thấy có trá. Quả nhiên đúng như hắn đoán.
Ầm! vang một tiếng, khói bụi mù mịt. Khi khói bụi tan ra Giang Hà vẫn đang giữ tư thế chân quỳ chân khuỵu, ánh mắt hắn khó coi. Trước mặt hắn là một khúc đuôi giãy đang đành đạch, sau đó tiêu tán thành những sợi ma khí. Trong đầu Giang Hà hiện lên mấy chứ: Thằn lằn cắt đuôi.
Phốc! đúng lúc này, một lưỡi đao đâm xuyên ngực Giang Hà. Giang Hà gian nan quay đầu nhìn lại, hắn thấy Quan Chung nhìn hắn cười mỉa mai. Thân hình Giang Hà đổ xuống hóa thành những sợi ma khí.
Quan Chung cười lạnh, phất tay thu hết những chiến lợi phẩm.
Trên lầu ba, Cố Vẫn Thiên cùng đám công tử vỗ tay cười ha hả:
“Đặc sắc... đặc sắc... quá đặc sắc. Triều Dương huynh thật biết chọn thuộc hạ.”
“Cố huynh quá khen, cũng may là có tam muội nhường.” Lưu Triều Dương cười đáp lại.
“Gian xảo! chủ nào tớ nấy.” Lưu Gia Linh hừ lạnh nói.
Lưu Triều Dương vẫn nở nụ cười không để ý, nói:
“Tam muội, đến phiên muội xuất quân trước.”
Xuất quân trước tất nhiên sẽ gặp bất lợi, để đối phương chủ động lựa chọn chiến thuật phù hợp. Giống như trước đó, Lưu Triều Dương lựa chọn Quan Chung tràn đầy lực lượng, Lưu Gia Linh liền chọn Giang Hà mẫn công. Lựa chọn này hoàn toàn chính xác nhưng đáng tiếc đối phương gian trá hơn Lưu Gia Linh tưởng tượng.
Mặc dù trận đấu cược này không nói rõ phải thay phiên nhau xuất quân trước, nhưng Lưu Triều Dương trước đó đã chủ động xuất quân trước thì trận tiếp theo nên là Lưu Gia Linh xuất quân trước, trận cuối cùng Lưu Triều Dương lại xuất quân trước. Đây coi như Lưu Triều Dương làm ca nhường cho Lưu Gia Linh nhiều hơn một chút ưu thế.
Lưu Gia Linh nhìn đám thuộc hạ phía sau. Lúc này nàng chỉ có hai thuộc hạ Luyện Linh bát trọng là Lưu Thái và Lữ Mông (tức Tôn Kỳ).
Lưu Thái chính là thân binh của nàng được ban cho họ Lưu, chiến lực của Lưu Thái, nàng hoàn toàn tin tưởng nhưng mà thân binh của nhị ca thực lực không yếu. Nàng cũng không có nắm chắc mười phần, lại nói đây là trận sinh tử chiến, nếu như Lưu Thái bị thua sẽ bị mất mạng, vậy nàng sẽ thiếu đi một thuộc hạ trung tín.
Còn Lữ Mông là lính đánh thuê. Trước đó trong chiến đấu với ma thú, biểu hiện rất tốt nhưng mà thực chiến với Ma tộc lại không biết thế nào.
Lưu Thái và Tôn Kỳ cũng nhìn ra được sự phân vân của Lưu Gia Linh. Lưu Thái tiến lên một bước nói:
“Ta nguyện vì tiểu thư xuất chiến.”
Lưu Gia Linh thấy vậy thì gật đầu hài lòng, nàng nói:
“Ta biết lòng trung thành của ngươi. Nhưng ta thấy Lữ Mông thích hợp hơn ngươi. Lữ Mông, ngươi có thể xuất chiến. Ta chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tôn Kỳ nghe lời này thì cười cười nói:
“Ta nguyện xuất chiến.”
Đừng nghe lời Lưu Gia Linh mà cho rằng nàng đánh giá cao Tôn Kỳ. Lưu Gia Linh sở dĩ không để Lưu Thái xuất chiến, chính vì câu nói của Lưu Thái biểu thị lòng trung thành với Lưu Gia Linh khiến cho nàng cảm thấy tiếc một thân binh trung thành.
Nên biết tại Ma giới chỉ cần có ma thạch thì ngươi muốn có bao nhiêu thuộc hạ cũng được nhưng để có được một thuộc hạ trung thành là cực kỳ khó.
Vậy nên Lưu Gia Linh không muốn mạo hiểm với Lưu Thái. Còn Tôn Kỳ chỉ là lính đánh thuê, sống chết nàng không quan tâm.
Cho dù Tôn Kỳ có thua đi chăng nữa thì nàng vẫn còn trận đấu cuối. Lúc đó nàng sẽ dùng con át chủ bài tốt nhất của mình. Sau cùng kết quả nàng có thể sẽ thua một – hai nhưng không vấn đề gì cả.
Nhị ca không có đủ ba trăm nô lệ vẫn không coi là thắng hoàn toàn. Chắc chắn sau đó bọn họ sẽ lại đánh cược tiếp cho đến khi một bên thắng tất cả ba trăm tên nô lệ.
Tôn Kỳ làm sao không biết được tâm tư của Lưu Gia Linh chứ nhưng mà hắn vẫn thực sự chẳng mấy để tâm vì hắn tự tin có thể chiến thắng mọi đối thủ.
Tôn Kỳ nhẹ cất bước bay về sàn đấu. Lưu Triều Dương ngoắc ngón tay phía sau, một tên thuộc hạ hiểu ý, hắn bước ra khỏi hàng, từ trên lầu ba nhảy xuống sàn đấu.
Tên này thân hình cao to vạm vỡ, tay cầm trường đao ma khí phun ra nuốt vào, từng sợi ma khí trên trường đao như những con rắn du động. Hắn cười gắng nói:
“Ta là Triệu Đăng, trường đao của ta gọi là Hắc Xà Đao. Mỗi lần chém một tên Ma tộc thì trên thân đao sẽ xuất hiện một sợi ma khí. Bây giờ trên thân đao đã có bốn trăm ba mươi hai sợi ma khí. Ngươi chính là sợi tiếp theo.”
Lưu Triều Dương phái ra Triệu Đăng phi thường mạnh, có thể thấy Lưu Triều Dương quyết tâm muốn lấy tiếp một trận thắng như thế nào.
Triệu Đăng múa đao, phong bạo rít gào, ma khí du động hóa thành những con đại mãng xà nhe răng phun độc. Triệu Đăng từng bước tiến lên, mỗi một bước khí thế của hắn lại tăng vọt. Chờ khi hắn bước ra bước thứ tám khí thế của hắn đã đạt tới Luyện Linh cửu trọng, chỉ cần lại bước ra bước thứ chín, hắn sẽ súc thế đầy đủ giáng ra một kích long trời lở đất.
Cố Vẫn Thiên cũng không khỏi khen ngợi:
“Triều Dương huynh có một thuộc hạ tốt.”
“Cố huynh quá khen, làm sao có thể so được với thuộc hạ của Cố huynh.” Lưu Triều Dương cười đáp.
Lưu Gia Linh sắc mắt lúc này có chút khó coi.