Trần Thanh Huyên lườm Tôn Kỳ một cái, rồi vứt cho hắn một túi ma thạch, nói:
“Đây là thưởng cho ngươi. Ngươi trở về trước, có chuyện ta sẽ gọi. Ta cần yên tĩnh suy nghĩ.”
Tôn Kỳ vui vẻ tiếp nhận túi ma thạch đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng luyện đan, Liễu quản sự còn đang đứng đấy chầu chực đợi lệnh, hắn thấy Tôn Kỳ đi ra không chút sứt mẻ thì có chút ngạc nhiên. Vì bình thường trước đây, mấy tên dược đồng đi ra đều bị đánh một trận, hắn đứng bên ngoài đã chuẩn bị sẵn roi gậy chờ lệnh.
Cũng không thể trách Liễu quản sự ngạc nhiên vì trong phòng luyện đan hoàn toàn cách âm với bên ngoài.
Tôn Kỳ nhìn hắn cười nói:
“Liễu quản sự có thể dẫn ta trở lại chỗ ở?”
Liễu quản sự sau một chút thất thần, thì chợt tỉnh lại, hắn hỏi:
“Tiểu thư không có lệnh gì ư?”
Tôn Kỳ gật đầu nói:
“Tiểu thư nói cần yên tĩnh suy nghĩ, để ta trở về trước.”
Nghe Tôn Kỳ nói, Liễu quản sự lại càng rối hơn: rốt cuộc mọi chuyện là sao?
Tôn Kỳ hiểu tâm tư của Liễu quản sự nên nói thêm:
“Tiểu thư luyện thành công đan dược thất hoàn.”
Liễu quản sự lúc này “Ồ!” lên một tiếng thông hiểu mọi sự, sau đó hắn vui vẻ dẫn Tôn Kỳ trở về nơi ở, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu tỏ vẻ thân thiện. Khi đưa Tôn Kỳ trở lại chỗ ở, hắn lập tức đi gặp các trưởng lão báo cáo, dù sao đây cũng là một chuyện tốt, các vị trưởng lão nghe được hẳn sẽ rất vui.
Khi Tôn Kỳ trở lại chỗ ở cũng gây chú ý cho bọn dược đồng tại đây.
Trần Lãng dẫn đầu đám dược đồng chặn đường Tôn Kỳ, hắn mở miệng hỏi:
“Ngươi vì sao có thể bình an trở về?”
“Cút!” Tôn Kỳ liếc hắn, không thèm để ý nói:
“Hừ! Ngươi dám nói với ta như vậy, ngươi muốn ăn đòn phải không?” Trần Lãng hừ lạnh nói.
“Ngươi dám đụng đến ta sao? Nếu như tiểu thư gọi ta luyện đan, ta mà có chút nào bị thương thì các ngươi chịu được lửa giận của tiểu thư sao?” Tôn Kỳ làm ra vẻ cao ngạo nói.
Trần Lãng nghe lời này thì nhíu nhíu mày, lời này ý vị là Tôn Kỳ được tiểu thư coi trọng, cũng có nghĩa là tiểu thư đã luyện thành đan. Hắn nghi ngờ hỏi lại:
“Tiểu thư đã luyện thành đan?”
“Người đoán xem.” Tôn Kỳ nhún vai không trả lời thẳng.
Sau đó Tôn Kỳ rẽ ra đám dược đồng đi vào trong phòng mình. Đám dược đồng cũng không có ngăn cản, một tên lại gần Trần Lãng hỏi:
“Trần ca, hắn thật là may mắn vậy sao?”
Trần Lãng hừ lạnh:
“Cái này có thể do tiểu thư nhiều lần luyện đan, đến lần này thì thành công cũng là điều dễ hiểu. Không ngờ lại đúng vào lúc tên tiểu tử kia làm dược đồng.”
Đám dược đồng nghe vậy thì cùng gật đầu, giải thích này là hợp lý nhất.
Tôn Kỳ ngồi tại trong phòng tĩnh tâm suy nghĩ. Qua chuyện luyện đan vừa rồi, hắn có thể thấy được Trần Thanh Huyên đã bị dẫn đi đan đạo đường vòng.
Là một đan sư chính thống sẽ không cần đến dược đồng. Nếu có minh sư dạy bảo sẽ nói cho bọn hắn biết: một đan sư cần chính tay xử lý đan lô, xử lý thảo dược, tự tay thêm lửa bớt lửa... điều này giúp cho đan sư hiểu sâu rộng hơn về đan đạo, đặt căn cơ vững chắc cho tiến cấp sau này.
Nếu như là hệ thống đan đạo của hắn thì còn cần đan sư tự bản thân đi hái thảo dược, tự mình thử dược, tự dùng dị hỏa luyện đan... như thế thì căn cơ sẽ càng vững chắc.
Lại nói mỗi đan sư thường có những bí mật riêng không thể tiết lộ, có một dược đồng bên cạnh có thể làm lộ bí mật của bọn họ.
Trần Thanh Huyên đan đạo bị dẫn đi đường vòng vào lối rẽ, thành tựu đan đạo cao nhất sẽ chỉ dừng lại tại đan sư cửu cấp. Cố gắng cả đời cũng không thể tiến thêm, mà cũng chỉ thuộc dạng đan sư cửu cấp bình thường.
Với trình độ đan đạo như vậy thì còn lâu Trần Thanh Huyên mới có thể tiếp xúc được với luyện linh sư hội thành Hắc Liên.
Tôn Kỳ đành từ bỏ lợi dụng Trần Thanh Huyên tiếp xúc với luyện linh sư hội thành Hắc Liên, vẫn nên tập trung vào việc trộm Tạo Hóa Mẫu Thổ làm chính.
Một buổi sáng ba ngày sau, Liễu quản sự xuất hiện tại trong sân nhà ở dược đồng.
“Lần này tiểu thư cần một dược đồng, ai tự nguyện?” Liễu quản sự nhìn đám dược đồng nói.
Hắn thật ra cũng có chút khó hiểu, trước đó Sùng Chính làm dược đồng đã giúp tiểu thư luyện thành đan dược, theo lý thì tiểu thư sẽ tiếp tục chọn Sùng Chính, thậm chí từ đó về sau Sùng Chính có thể trở thành dược đồng chính thức của tiểu thư nhưng tại sao bây giờ tiểu thư lại muốn chọn dược đồng khác.
Hắn đâu biết được rằng chính câu nói “tiểu ma rất may mắn” của Tôn Kỳ đã đụng chạm đến lòng tự ái của Trần Thanh Huyên khiến nàng muốn chứng minh cho Tôn Kỳ thấy nàng là dựa vào thực lực không phải dựa vào may mắn luyện đan.
Đám dược đồng nghe Liễu quản sự hỏi thì có chút ngẩn ra: chuyện gì thế này? Vì suy nghĩ của bọn họ cũng không khác Liễu quản sự là mấy.
Nhưng mà nghi ngờ là nghi ngờ, cơ hội đến thì phải bắt lấy. Đám dược đồng nhao nhao lên tiếng.
“Ta, để ta đi.”
“Sư huynh đã là dược đồng của Trần Chân trưởng lão hay lần này để cho đám dược đồng mới bọn ta.”
“Lời này rất đúng. Các vị sư huynh xin đừng tranh giành.”
“Không thể nói như vậy. Lần này tiểu thư tiến cấp đan sư, sự việc quan trọng, vẫn là để đám dược đồng cũ có kinh nghiệm như bọn ta làm thì tốt hơn.”
...
Nhìn đám dược đồng tranh nhau mà Liễu quản sự lắc đầu, lúc trước nghe nhắc đến làm dược đồng cho Thanh Huyên tiểu thư thì tên nào cũng đùn đẩy, bây giờ biết được tiểu thư luyện đan thành công thì tên nào cũng tranh giành làm dược đồng.
Cuối cùng thì Trần Lãng vẫn là lực áp tất cả, tranh thủ được vị trí dược đồng này. Hắn vốn là dược đồng của đại trưởng lão, quyền uy đã là số một trong đám dược đồng vốn dĩ không cần tranh giành vị trí dược đồng cho Thanh Huyên tiểu thư, lại nói cho dù hắn có giúp Thanh Huyên tiểu thư luyện đan thì cũng không thể trở thành dược đồng chính thức của tiểu thư.
Vì hắn đã là dược đồng của đại trưởng lão, được đại trưởng lão cho Thanh Huyên tiểu thư mượn dùng. Nhưng hắn vẫn tranh giành vị trí này vì có thể giúp Thanh Huyên tiểu thư luyện thành đan chắc chắn sẽ được thưởng rất hậu hĩnh. Ai lại không muốn có nhiều tiền cơ chứ.
Sau đó Trần Lãng cùng Liễu quản sự rời đi. Một ngày sau bọn họ trở lại, đúng hơn thì Trần Lãng được khiêng trở lại. Không nói cũng biết Thanh Huyên tiểu thư luyện đan thất bại, Trần Lãng bị một trận nhừ tử, có lẽ Thanh Huyên tiểu thư còn nể mặt đại trưởng lão mà không đuổi ra ngoài hay đánh chết.
Lại một ngày sau đó, Liễu quản sự trở lại chọn một dược đồng khác. Lần này cũng là một dược đồng của trưởng lão nào đó.
Sau đó, kết quả của hắn cũng không khác gì Trần Lãng.
Tiếp đó lại một tên khác được khiêng về. Rồi lại một tên nữa. Lại một tên nữa.
Bây giờ thì đám dược đồng khi nghe tên Thanh Huyên tiểu thư đã sợ co rúm, nào còn có chuyện tranh giành làm dược đồng như trước. Liễu quản sự nhìn đám này lắc đầu.
Ngày hôm sau, Liễu quản sự trở lại, đám dược đồng co rúm lại với nhau nhìn hắn có chút sợ. Liễu quản sự xua tay nói:
“Các ngươi sợ gì chứ? Lần này tiểu thư gọi Sùng Chính.”
Đám dược đồng nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ nhún vai làm như không có chuyện gì, hắn đi theo Liễu quản sự. Đến phòng luyện đan của Trần Thanh Huyên, nàng lúc này đang ngồi tại bàn đá nhìn Tôn Kỳ có chút âm trầm.
Nàng lúc trước có chút tự ái với câu nói của Tôn Kỳ nên sau đó đã chọn dược đồng khác thế nhưng kết quả lại khiến nàng thất vọng, nàng liên tục luyện đan thất bại, không thể lại một lần luyện thành.
Bây giờ nàng gọi lại Tôn Kỳ, muốn xem trước đó là ngẫu nhiên hay Tôn Kỳ thật sự may mắn.
Trần Thanh Huyên lại bắt tay vào luyện đan với sự trợ giúp của Tôn Kỳ. Kết quả là nàng lại luyện thành đan.
Trần Thanh Huyên cầm viên đan nhỏ trong tay vân vê suy nghĩ, nàng đã không còn vẻ vui mừng như lần đầu mà là tràn ngập nghi ngờ. Rốt cuộc là sao? Có liên quan gì đến Tôn Kỳ không? Là do may mắn ngẫu nhiên?
Nàng không thể nghĩ ra được lời giải thích xác đáng.
Trần Thanh Huyên lại bắt tay vào luyện đan và rồi lại thành công.
Sau đó nàng tiếp tục thử nghiệm luyện đan. Cuối cùng nàng rút ra kết luận: Tôn Kỳ quả thật mang lại vận may cho nàng, có hắn bên cạnh có thể không được trăm phần trăm thành đan nhưng xác suất phi thường cao, cao đến đáng sợ. Nhưng có một vấn đề là chỉ khi nào trong phạm vi mười thước quanh Tôn Kỳ thì may mắn mới đến với nàng.
Điều này thật sự làm Trần Thanh Huyên cũng không biết vì sao? Cũng chỉ có thể giải thích bằng hai chữ “may mắn”.
Từ khi có Tôn Kỳ trợ giúp, Trần Thanh Huyên dường như có thêm tự tin, tâm tình biến tốt rất nhiều. Địa vị của Tôn Kỳ cũng vì thế mà được tăng lên.
Một ngày này khi Trần Thanh Huyên đang ngồi tại bàn đá đọc đan thư thì có thuộc hạ đến báo cáo.
Có ba vị khách từ phương xa đến thành Ô Sào, nghe nói là một vị trưởng lão của luyện linh sư hội gọi Phùng Kỷ cùng với hai đồ đệ, các thủ lĩnh đứng đầu các thế lực đều ra tiếp đón. Một bữa tiệc sang trọng được bày ra.
Phùng Kỷ trong lúc cao hứng đã nói sẽ tổ chức một buổi chứng nhận đan sư cho tất cả các đan sư thành Ô Sào. Đây đúng là một tin tức nặng ký với bất kỳ đan sư nào trong thành.
Nên biết trong thành Ô Sào không hề có chi nhánh luyện linh sư hội, có lẽ vì luyện linh sư hội thành Hắc Liên không thèm để ý đến một nơi xa xôi như thành Ô Sào nên cũng lười mở chi nhánh. Vậy nên đan sư trong thành muốn chứng nhận đan sư thường sẽ đi đến các thành gần đó.
Bây giờ Phùng Kỷ muốn tổ chức chứng nhận đan sư làm sao đám đan sư lại không kích động cho được. Thậm chí nếu như bọn hắn biểu hiện tốt, bộc lộ ra tiềm năng, nói không chừng luyện linh sư hội thành Hắc Liên sẽ cân nhắc mở chi nhánh tại đây.
Còn trong mắt đám lão đầu thì biết, đây thật ra là muốn kiểm tra trình độ của An Tịnh Quyên, tổ chức chứng nhận đan sư cho toàn thành chỉ là tiện thể mà thôi nhưng dù sao đây cũng là một cái cơ hội, có còn hơn không.
Đám lão đầu hao hết tâm tư thuyết phục Phùng Kỷ, thậm chí bỏ ra không ít thứ cũng là vì tranh thủ một cơ hội này.
Trần Thanh Huyên nghe xong thì đôi mắt rực sáng. Nàng tưởng chừng sẽ mãi mãi bị An Tịnh Quyên bỏ xa nhưng không ngờ nàng vẫn còn một cơ hội. Nếu như biểu hiện tốt, nàng cũng có thể như An Tịnh Quyên gia nhập luyện linh sư hội thành Hắc Liên.
Tôn Kỳ thì ánh mắt trầm ngâm, kế hoạch của hắn có thể sẽ phải thay đổi một chút.