Đáp lại hắn là cái nhìn đầy ghê tởm, căm gận của cô. Gia Hân vùng vẫy, gào thét:
''Buông tôi ra, tên khốn! Buông ra!''
Hắn cười, nụ cười quỷ dị đến kinh hãi:
''Chỉ cần em đồng ý quay lại bên tôi, tôi sẽ buông tay.''
''Có chết tôi cũng không quay lại với một tên cầm thú như anh. Buông ra!!!''
''Tôi đã cho em cơ hội nhưng chính em là người vứt bỏ nó. Vậy thì đừng trách tôi vô tình.''
Dứt lời, Vương Đình Viễn cúi xuống tiếp tục công việc đang dang dở của mình. Hắn hôn lên cổ, lên xương quai xanh để lại trên đó những vết tích đỏ.
Gia Hân biết bản thân không thể chống cự nhưng cô nhất quyết không bỏ cuộc. Đưa đôi mắt nhìn xung quanh một lượt, cô thấy trên bàn có một lọ hoa nhỏ. Gia Hân cố gắng từng chút một vươn tay với lấy lọ hoa.
Trong lúc cố lấy đành mặc cho Vương Đình Viễn giày vò cơ thể. Rất nhanh chóng, tay cô đã nắm được thân lọ, Gia Hân dùng hết sức mình đập mạnh lọ hoa vào đầu Vương Đình Viễn. Lọ hoa vỡ tan, từng mảnh vụn rơi xuống đất. Cơn đau đột ngột ập đến khiến Vương Đình Viễn buông lỏng tay, hăn ngồi bệt xuống đất ôm lấy đầu đang chảy máu của mình.
Gia Hân nhân cơ hội mà thoát ra bên ngoài. Cô lấy vội chiếc áo khoác trên ghế rồi nhanh chóng chạy đi đầu không ngoảnh lại nhìn hắn lấy một lần. Vương Đình Viễn đau đớn ngồi xuống đất chỉ biết nhìn theo bóng dáng cô khuất dần mà không thể làm gì. Máu trên đầu không ngừng chảy nhưng thứ khiến hắn đau đớn hơn không phải vết thương ngoài da này.
Vốn dĩ, hắn chỉ muốn cô quay trở về bên hắn. Vậy mà hắn càng làm mọi chuyện càng khiến cô rời xa hắn thêm. Ngồi một mình trong căn phòng tối, hắn nghĩ nếu không có sự xuất hiện của Vương Đình Phong thì có lẽ giờ đây hắn và Gia Hân đã có được hạnh phúc.
...
Đêm.
Trong phòng riêng, Vương phu nhân ngồi trên ghế sofa khoanh tay trước пɡựᴄ nhìn người con gái trước mặt. Ánh mắt hiện rõ sự giận dữ, gương mặt cau có tới khó chịu. Ngữ điệu gắt gỏng vang lên:
''Tôi giúp cô nói dối thằng Phong, giúp cô làm vợ nó không phải để cô ăn không ngồi rồi làm con bù nhìn trong nhà.''
Đối diện với sự tức giận của bà, Như Ly chỉ biết cúi gằm mặt xuống, hai tay đan xen vào nhau. Cô ta cắn chặt môi mình, trong lòng không khỏi cảm thấy hỗn loạn. Cô ta lắp bắp:
''Con thành thực xin lỗi mẹ!''
''Cứ làm chuyện gì sai rồi xin lỗi thì sẽ được giải quyết vấn đề à?''
''Dạ...con...''
''Con, con cái gì? Cô làm ăn kiểu gì mà đến việc thằng Phong làm giám đốc công ty cũng không biết.''
Như Ly miệng câm như hến không nghĩ ra được lời nào để bao biện cho sự thiếu sót của mình. Mặc dù hiện tại cô ta đang đóng giả làm vợ Vương Đình Phong nhưng mọi động thái của anh, cô ta đều không biết.
Đã ba hôm kể từ khi xuất viện, hai người chỉ nằm chung một chiếc giường, chung một cái chăn và chung một căn phòng. Ngoài ra không có bất kỳ hành động đi quá giới hạn nào. Tuy chỉ là giả nhưng Vương Đình Phong đối với Yến Như rất tốt. Anh luôn hỏi han, quan tâm hành động đầy ôn nhu dịu dàng.
Như Ly cứ chìm đắm trong sự nồng nàn đó mà quên mất nhiệm vụ, bỏ quên luôn cả ý định lấy tiền của Vương gia. Suy nghĩ dần thay đổi, Như Ly không muốn lấy tiền, cô ta thực sự muốn làm vợ Vương Đình Phong.
Sự im lặng của Như Ly càng làm Vương phu nhân thêm khó chịu:
''Cô có nghe tôi nói gì không đấy?''
Giọng nói của bà ta vang lên khiến Như Ly giật mình. Thu lại dáng vẻ lơ đễnh, cô ta ngẩng đầu lên nhìn bà rồi nhanh chóng cúi xuống:
''Vâng, con vẫn đang nghe.''
''Đang nghe? Hay đầu óc để trên mây? Tôi nói lại cho cô nhớ nhiệm vụ của cô là giữ chân thằng Phong ở bên cạnh không được để nó phá hỏng kế hoạch của tôi. Nếu không một đồng cô không nhận được.''
Bà ta quát lớn. Bắt tay với một kẻ vô dụng khiến bà tức điên. Sau khi ông Vương hôn mê, mọi quyền lực đều rơi vào tay bà ta và Vương Đình Viễn.