Ở phía Nhã Ân, người đàn ông đang cùng cô ăn uống nói chuyện chính là người anh lâu năm của cô, Tần Hạo Thiên. Kể từ sau khi tốt nghiệp đại học, Tần Hạo Thiên về gia đình quản lý công ty rồi cũng từ đó mà mất liên lạc. Không biết trong suốt những năm qua anh ta đã làm gì nhưng ở thời điểm hiện tại cô thấy anh rất thành công.
Hôm nay trên đường trở về Vương gia, hai người vô tình gặp nhau nói chuyện được một lúc thì tới nhà hàng dùng bữa. Dù sao cũng là lần gặp đầu tiên sau bao nhiêu năm nên cô đã không từ chối.
Tần Hạo Thiên gắp một miếng thức ăn để vào bát cho cô, từng hành động vô cùng dịu dàng quan tâm:
''Em ăn nhiều vào. Dạo này trông em gầy đi nhiều đấy.''
Nhã Ân lắc đầu:
''Anh mới là người gầy đi đấy. Sao suốt mấy năm qua, em không liên lạc được với anh? Hay trong thời gian đó anh gặp chuyện gì?''
''Chỉ là công việc ở tập đoàn khá bận rộn. Anh lại thay đổi số điện thoại không báo với em nên mới mất liên lạc.''
''Ra là vậy!''
Nhã Ân mỉm cười đáp lại. Tần Hạo Thiên ngây ngốc nhìn nụ cười cô, nụ cười đã từng khiến anh say đắm.
Với Tần Hạo Thiên khi đã yêu thật lòng một ai anh muốn người con gái đó tự nguyện với anh mà không phải sự ép buộc, miễn cưỡng. Nhã Ân thuộc kiểu con gái trong mềm ngoài cứng, nên Tần Hạo Thiên chỉ biết từ từ chinh phục người đẹp.
Mặc dù biết cô đã là hoa có chủ nhưng chỉ cần người đàn ông kia buông tay, anh nhất định sẽ giành lấy. Hết cách, ai biểu anh say cô ngay từ phút đầu tiên, đến nay nghiện rồi, vừa nghĩ Tần Hạo Thiên vừa mỉm cười dịu dàng nhìn cô.
Nhận ra thái độ lạ của Tần Hạo Thiên, Nhã Ân chợt thấy ngượng ngùng:
''Trên mặt em có dính gì hay sao mà anh nhìn dữ vậy?''
Lúc này anh ta mới giật mình thoát khỏi suy nghĩ của bản thân. Anh ta mỉm cười lắc đầu đáp:
''Không có. Em mau ăn đi, không thì thức ăn sẽ nguội hết.''
''Anh cũng mau ăn đi, đừng gắp cho em mãi thế.''
Hai người nhìn nhau rồi bật cười.
Trong khi bầu không khí của họ đang rất vui vẻ thì ở bên kia Vương Đình Phong lại thấy khó chịu vô cùng. Ánh mắt hằn lên tia đỏ giận dữ vẫn không thôi nhìn về phía cô. Đôi đũa trên bàn đến động anh còn chả động tới chứ đừng nói đến việc dùng bữa.
Gia Hân nhìn theo hướng nhìn lúc nãy của Vương Đình Phong, Gia Hân thấy một đôi trai gái đang nói chuyện đặc biệt là cô gái. Trên người mặc chiếc quần jean với áo thun đơn giản, nhưng ở cô ấy toát lên một khí chất khó ai sánh bằng. Nhưng cô gái này nhìn quen quá, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Cố suy nghĩ, Gia Hân chợt nghĩ ra cô gái này là ai, một ý định trong đầu Gia Hân lóe lên. Đây chính là cô gái mà cô đã vô tình gặp ở công ty đồng thời chính là chị dâu của cô.
Lông mày lá liễu khẽ nhướn lên, khóe môi cô nở một nụ cười đầy tinh quái. Gia Hân quyết định thăm dò Vương Đình Phong xem anh như thế nào có tức giận khi thấy vợ mình đi với người đàn ông khác hay không.
Gia Hân nhìn về phía Nhã Ân, cô giả vờ như vô tình hỏi Vương Đình Phong:
''Hình như tôi vừa nhìn thấy một người quen trong quán. Xin lỗi tôi có thể ra chỗ họ được không?''
Giọng nói của Gia Hân làm Đình Phong giật mình. Tai anh vẫn đang nghe nhưng tâm trí lại đặt ở chỗ Nhã Ân. Anh gật đầu mấy cái cho có lệ:
''Được, cô đi đi.''
Gia Hân đứng dậy tiến về phía bàn Nhã Ân. Rất nhanh chóng đến phòng đã nhận ra hướng đi của Gia Hân liền đi theo sau.
Đứng trước bàn, Gia Hân lên tiếng:
''Chào cô, không ngờ lại có thể gặp lại ở đây!''
Câu chuyện giữa Tần Hạo Thiên và Nhã Ân bị chen ngang. Nhã Ân đưa mắt nhìn sang bên cạnh, thấy Gia Hân cô chau mày suy nghĩ một hồi rồi nhanh chóng đáp lại:
''Chào cô! Rất vui được gặp lại!''