Đáp lại anh là một nụ cười gượng gạo. Bây giờ có mới phát hiện anh không những trăng hoa mà còn tự phụ. Trong lòng cô có chút hối hận, tuy trước kia anh ngốc nghếch nhưng rất dễ thương và yêu vợ chứ không như bây giờ, một tên vô liêm sỉ.
Tránh việc anh tiếp tục khoe khoang, cô liền nói sang chuyện khác:
''Anh không sợ vợ phát hiện ra sao?''
''Có một chút. Với lại đàn ông có nhân tình bên ngoài là chuyện bình thường chỉ cần biết điểm dừng là được.''
Nhã Ân không đáp chỉ cười nhạt. Cũng may là hiện giờ anh đang mất trí nhớ nếu không anh đã ăn vài cái bàn tay vào mặt. Cô tưởng tượng nếu như lúc trước lấy nhau không bị ngốc thì có lẽ bây giờ trên đầu cô đã có cặp sừng dài 2m rồi.
Cô quay sang lén lườm anh một cái rồi đút thẳng miếng cơm vào miệng khiến anh ho lên sặc sụa. Nhân lúc anh buông lỏng, cô gỡ tay anh ra rồi đứng dậy, ngữ điệu đầy giận dỗi:
''Cơm anh cũng đã ăn xong rồi, không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép.''
Dứt lời, cô quay lưng giỏi đi bỏ mặc cả đống bát đũa trên bàn mà không thèm dọn. Khi ấy anh vẫn còn ho lên từng cơn nên chẳng thể giữ cô lại. Anh nhìn theo bóng cô khuất dần đến khi cánh cửa gỗ vang lên một tiếng “rầm” thật lớn mới ngừng ho.
Cô ác thật suýt nữa thì anh chết vì sặc. Tâm tình cô thay đổi bất thường, không biết khi nào vui khi nào giận nhưng càng như vậy anh càng thích.
Nhã Ân rồi đi được một lúc thì tiếng gõ cửa mất đầu vang lên. Vương Đình Phong vội thu dọn mọi thứ trên bàn, ho lên mấy tiếng đáp:
''Vào đi!''
Cánh cửa mở ra.
Từ bên ngoài một người đàn ông bước vào cách ăn mặc rất trang trọng lịch sự. Trên tay còn tập một tập hồ sơ dày cộp. Anh ta ung dung tiến lại gần bàn làm việc thẳng tay ném tập hồ sơ xuống, ngữ điệu chán chường:
''Đã có đầy đủ thông tin.''
Vương Đình Phong nhìn hành động láo xược đó thì không khỏi bật cười. Ở thời điểm hiện tại, anh là chủ nợ còn người đàn ông trước mặt chỉ là con nợ vậy mà thái độ không thể ngấm nổi. Anh cầm tập hồ sơ trên tay cẩn thận mở ra vừa làm vừa nói:
'''Cậu còn nợ tôi 50 triệu đấy, Vũ Đình!''
Nghe tới chữ “nợ”, thái độ của Vũ Đình đột ngột thay đổi. Anh ta mỉm cười, khép nép ngay lập tức:
''Tại sáng nay có chút chuyện bực bội. Tôi điều tra xong rồi cậu xem đi.''
Vương Đình Phong gật gù tỏ ra hài lòng. Từng tờ giấy trong tập hồ sơ được để ra bàn. Anh chậm rãi xem từng chút một.
Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lấy căn phòng. Rất nhanh chóng lại bị phá vỡ bởi tiếng của Vương Đình Phong:
''Vậy là vụ tai nạn một năm trước của tôi là do Vương Đình Viễn gây ra?''
''Đúng! Còn nguyên nhân có thể là do hắn muốn tài sản của Vương gia nên mới không cho cậu có cơ hội được phần hơn.''
Vương Đình Phong chỉ nghe không đáp, ánh mắt đắm chiêu vẫn hướng về tấm ảnh phía trước. Thấy anh hôm nay im lặng lạ thường, Vũ Đình lên tiếng:
''Cậu định tính thế nào?''
Vương Đình Phong giật mình ngẩng đầu lên nhìn Vũ Đình:
''Tính gì?''
''Chuyện 1 năm trước, cậu không tính dạy cho thằng em trai cậu một bài học à?''
Vương Đình Phong cười nhạt lắc đầu:
''Tuổi trẻ ai mà chẳng có sai lầm. Dù sao ba tôi cũng đã tha cho nó nên tôi cũng sẽ không động đến. Bây giờ tôi tỉnh rồi, nó có muốn hại cũng không hại được. Chỉ là tôi đang băn khoăn...''
''Băn khoăn chuyện gì?''
Vương Đình Phong cầm tấm ảnh lên tay nhíu mày hỏi lại:
''Vụ tai nạn gần đây của tôi có chắc chắn là do người này?''
Vũ Đình lấy tấm ảnh từ tay Vương Đình Phong xem một lượt rồi gật đầu khẳng định:
''Chắc chắn! Từ xưa đến nay mọi thông tin tôi điều tra đều đúng.''