Hai người nói chuyện một lúc lâu đến khi nhìn đồng hồ, Nhã Ân mới nhận ra đã đến giờ cơm trưa. Nhớ đến lời anh dặn hồi sáng, cô vội vàng tạm biệt người bạn thân rồi rời khỏi quán nước. Vì ra ngoài ngày từ sáng nên cô không mang theo đồ ăn đành phải ghé tạm một tiệm mua cơm rồi mang đến.
Mất hơn 20 phút đi xe cuối cùng cũng tới Đài Bắc. Nhã Ân đứng ở bên ngoài, từng đợt gió thổi đến khiến mái tóc mềm bay theo, một số khác thì len lỏi vào áo khiến cô khẽ rùng mình một cái.
Hít một hơi thật sâu cô mới bước vào. Cảm giác được nhân viên chào đón, kính trọng không còn như trước giờ đây tất cả đều ngó lơ cô. Mọi người ai nấy đều tập trung vào công việc của mình coi cô như không khí.
Trong công ty ai ai cũng biết cô là vợ của Vương Đình Phong, nhưng có lẽ Vương phu nhân đã cấm không ai được tiết lộ chuyện này. Thời buổi bây giờ khó khăn đâu ai muốn mình thất nghiệp nên muốn giữ được chức vụ đành phải im lặng.
Nhã Ân nhanh chân đi lên trên lầu. Trước đây chưa từng nghe Vương Đình Phong tới công ty làm việc nên cô không chắc anh đang ở phòng ban nào, cô cứ theo thói quen mà tới văn phòng giám đốc. Bởi trước khi rời khỏi đây, phó giám đốc mới đã lên trước còn vị trí giám đốc chắc chắn không phải là Vương Đình Viễn.
Đứng chần chừ một lúc lâu trước phòng, Nhã Ân hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi khi đưa tay lên gõ cửa.
‘‘Vào đi!’’
Từ bên trong vọng ra giọng nói của một người đàn ông. Được sự cho phép cô mới đẩy cửa bước vào. Không ngờ suy đoán của cô là đúng người ngồi trong phòng giám đốc là Vương Đình Phong. Có điều anh không làm việc mà ngồi thưởng thức ly rượu vang đỏ trên tay. Chất lỏng màu đỏ rượu sóng sánh trong chai, mang theo hương thơm mê hoặc.
Nhã Ân bước lại gần, thanh âm trong trẻo vang lên:
‘‘Tôi mang cơm đến rồi.’’
Vương Đình Phong quay sang nhìn cô. Cô đột nhiên thay đổi cách xưng hô khiến anh không quen, mấy ngày trước còn xưng ”em” bây giờ chuyển sang “tôi” làm anh có chút khó chịu.
Anh hạ ly rượu xuống bàn rồi mỉm cười. Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, gương mặt góc cạnh cùng nghiêm nghị biểu thị cho vẻ ngoài vô cùng anh tuấn.
‘‘Đến đúng giờ đấy! Tôi đang đói dọn đồ ra đi.’’
Nhã Ân gật đầu rồi dọn đồ bày ra bàn. Xong xuôi đâu đó, cô lại lùi về sau cố tình giữ khoảng cách với anh. Vương Đình Phong nhanh chóng nhận ra vừa định lên tiếng thì cô chen ngang:
‘‘Tôi xin lỗi!’’
Anh tỏ ra ngạc nhiên:
‘‘Xin lỗi vì chuyện gì?’’
‘‘Là chuyện xảy ra ở bệnh viện. Hôm đó tôi đã không suy nghĩ mà làm loạn. Tôi không phải là vợ anh, chúng ta không có quan hệ gì với nhau và tôi chỉ là cháu gái của bác Lâm, là người làm trong nhà.’’
Cơ thể anh dường như vì giọng nói lạnh lẽo kia làm cho đông cứng lại tại chỗ. Anh không tin vào những gì mình nghe thấy. Những ngày trước cô còn cố chấp lúc nào cũng nói bản thân là vợ anh bây giờ lại tự nguyện đến xin lỗi và chối bỏ bỏ những gì đã nói. Vì quá bất ngờ nên anh không nói được lời nào.
Nhã Ân vẫn đứng im lặng lẽ quan sát thái độ của anh. Sau cuộc nói chuyện với Khả Vy, cô quyết định làm theo những gì bạn mình nói. Dù sao cũng chuyển từ vợ trở thành nhân tình, giấy tờ vẫn hợp pháp còn hơn là mãi xa cách.
Vương Đình Phong trầm ngâm hồi lâu tự trấn tĩnh bản thân rồi nói:
‘‘Cô hiểu ra mọi chuyện rồi thì tốt! Tôi cũng không muốn có thêm phiền phức vào người.’’