Dứt lời, anh quay lưng rời đi với vẻ mặt đắc thắng như vừa giành được chiến tích.
Nhã Ân nhìn theo bóng anh đến khi cánh cửa gỗ kia đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm. Hai tay bất giác kéo cao chăn lên người để phòng bị. Trong đầu cô bỗng nhớ đến lời Khả Vy nói khi hai người gặp nhau ở quán cà phê hôm trước.
''Trước khi xảy ra tai nạn, Vương Đình Phong từng là một tay chơi.''
Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Lúc anh bị mất trí nhớ nhầm lẫn Như Ly là vợ mình, cô đã rất đau đớn nghĩ rằng tình cảm của hai người họ sẽ lớn dần theo thời gian.
Thậm chí anh còn cấm cô không được gọi thẳng tên, giữ khoảng cách với anh nhưng một lần nữa, cô phải thay đổi suy nghĩ của mình. Sau lưng Như Ly, người mà anh coi là vợ anh lại làm những chuyện thế này. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.
Mặc dù trên danh nghĩa, cô là vợ anh nhưng cảm giác lén lút thế này khiến cô vô cùng khó chịu. Giống như thể cô là người thứ ba chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác vậy.
Nhã Ân đưa tay chạm nhẹ vào môi. Cảm giác khi hai người tiếp xúc gần không còn sự ngượng ngùng e dè giống lúc anh còn ngốc nghếch mà là sự thoả mãn khi đạt được mục đích.
Rời khỏi phòng Nhã Ân, Vương Đình Phong ung dung bước lên trên lầu. Nghĩ lại cảnh tượng khi nãy, anh không thể không cười sự vui sướиɠ dâng lên khó tả.
Trong bóng tối của dãy hành lang dài, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.
''Trông thiếu gia có vẻ rất thỏa mãn với những gì mình mới làm?''
Vương Đình Phong giật mình thu lại ánh mắt lơ đễnh, quay đầu sang bên cạnh thì thấy bác Long đứng dựa vào tường mỉm cười nhìn anh. Vương Đình Phong có phần bất ngờ thắc mắc hỏi:
''Sao giờ này bác vẫn còn thức? Cháu tưởng bác ngủ rồi chứ?''
Bác Lâm tiến gần đến phía anh, lắc đầu:
''Tôi dậy từ lúc nghe thấy tiếng Nhã Ân ngoài cửa chỉ là chậm một bước thôi.''
''Vậy là bác biết hết rồi hả?''
''Kể cả không nhìn tôi cũng biết. Tính thiếu gia tôi hiểu rõ rồi, đây đâu phải lần đầu tiên thiếu gia qua lại với người làm trong nhà.''
''Bác không trách cháu?''
''Sao phải trách?''
''Mọi lần mỗi lần cháu có ý định với cô nào bác đều đuổi cô ta đi. Bây giờ bác không định làm thế với Nhã Ân sao?''
Bác Lâm chẹp miệng mấy cái rồi thở dài:
''Nhã Ân khác với mấy cô gái khác nên thiếu gia cứ thoải mái. Tôi không cấm.''
''Bác nói thật?''
''Tôi không rảnh để đùa giỡn với thiếu gia. Đừng để lộ liễu quá là được.''
Vương Đình Phong gật gù mấy cái, trong lòng có nhiều thắc về lời bác vừa nói nhưng cũng không hỏi.
''Ngày mai thiếu gia đến công ty làm việc phải không?''
Bác Lâm đột ngột lên tiếng khiến anh giật mình thoát khỏi suy nghĩ riêng. Anh cười nhạt đáp:
''Cháu có chức vụ gì mà đến công ty.''
''Ai nói thiếu gia không có?''
''Chức gì? Ngay trước khi xảy ra tai nạn cháu đã đến công ty làm việc được lần nào.''
''Tôi sắp xếp hết rồi. Ngày mai cậu chỉ cần đến làm thôi.''
Vương Đình Phong tròn xoe mắt ngạc nhiên. Anh biết từ trước đến nay, bác Lâm và bố anh có mối quan hệ thân thiết nhưng không ngờ bác lại có thể sắp xếp cho anh một vị trí ở công ty.
Vương Đình Phong mừng ra mặt, khẽ cúi đầu:
''Cảm ơn bác, ngày mai cháu sẽ đi làm.''
Bác Lâm gật đầu:
''Được rồi, đây là chuyện tôi nên làm, thiếu gia không cần cảm ơn cố gắng làm việc là được. Khuya rồi, thiếu gia ngủ sớm đi. Tôi xin phép!''