Sau khi Nhã Ân rời khỏi nhà, Linh Nhi nhanh chóng chạy theo sau cô.
''Chị Nhã Ân! Đợi em với! Chị...''
Nhã Ân không để tâm tới xung quanh mà cứ thế bước đi. Khó khăn lắm Linh Nhi mới đuổi kịp. Linh Nhi giữ tay cô lại, hơi thở có phần gấp gáp nhưng vẫn cố nói ra từng chữ trọn vẹn:
''Chị khoan hãy đi đã để em băng bó lại vết thương. Máu ở thấy chị chảy ra nhiều lắm rồi đấy!''
Lúc này Nhã Ân mới để ý lòng bàn tay chảy rất nhiều máu. Khi nãy vì quá tức giận mà vô tình làm bàn chân bị thương nhưng cảm giác đau đớn ở tim đã lấn át mọi thứ. Cô nhìn tay mình cười bất lực:
''Dù gì cũng nói chảy máu rồi, có bằng lái thì cũng không thể che mờ đi được vết xẹo về sau.
Linh Nhi chau mày khó hiểu:
''Chị nói gì vậy? Cho dù là có để lại sẹo thì cũng phải cầm máu. Chị mau vào đây với em để em băng bó cho.''
Linh Nhi cầm tay Nhã Ân định kéo vào trong thì bị cô gạt tay ra. Linh Nhi nhìn cô nhưng muốn hỏi tại sao lại làm như vậy, Nhã Ân chỉ thở dài:
''Lát nữa về nhà chị sẽ tự băng bó sau. Bây giờ tôi không muốn quay lại căn nhà đó nữa.''
''Nhưng mà...''
''Cảm ơn em vì đã thông báo cho chị chuyện này. Em cũng mau vào nhà đi, để mọi người phát hiện em thân thiết với chị thì bà ta sẽ làm khó em đấy.''
''Em không sợ. Chị đừng cứng đầu nữa, để em băng vết thương lại.''
Một lần nữa Nhã Ân từ chối sự giúp đỡ từ Linh Nhi. Cô biết Linh Nhi thương mình nhưng cô không thể để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến những người xung quanh. Nhã Ân không nói gì quay người rời đi. Linh Nhi đứng lại phía sau chỉ biết bất lực nhìn theo.
Nhã Ân lang thang trên con phố vắng. Cô không biết bây giờ bản thân nên đi đâu và về đâu. Nơi mà trước kia cô và mẹ cô từng có những kỷ niệm vẹn giờ đây đã trở thành chốn địa ngục trần gian. Nếu cứ tiếp tục đi về phía trước chẳng phải cô đang trở về Vương gian hay sao? Nhưng ở nơi đó người chồng mà cô yêu thương đã quên mất cô là ai. Vậy thì về đó đâu còn nghĩa lý gì nữa?
Đôi chân cứ như vậy mà bước đi cho tới khi mỏi mệt thì dừng lại bên một chiếc ghế băng nhỏ ven đường. Cô đưa đôi mắt vô hồn nhìn dòng người tấp nập qua lại. Hôm nay thực sự là một ngày nắng đẹp, mọi thứ đều rất hoàn hảo trái ngược hoàn toàn với những gì cô đang trải qua. Có lẽ trời cao cũng không nhìn thấu được nỗi đau của cô.
Cô không than trách số phận trớ trêu, cô chỉ cảm thấy sức lực của bản thân đang ngày cạn kiệt. Và có lẽ sẽ không đủ sức để tiếp tục bước đi, không đủ vững chắc để đối diện với những gì sắp diễn ra.
….
12 giờ đêm.
Bên ngoài bắt đầu đổ mưa lớn, âm thanh của ủa tiếng cửa bị gió đập vào tường khiến Vương Đình Phong tỉnh giấc. Anh ngồi bật dậy đưa mắt nhìn đồng hồ thì đã nửa đêm, đưa tay định rót một cốc nước thì nhận ra nước trong bình đã cạn. Không còn cách nào khác anh đành phải xuống dưới bếp uống nước.
Ngôi nhà tĩnh lặng, xung quanh bốn bề im ắng như tờ. Tiếng tích tắc của kim đồng hồ cũng quá đỗi ồn ào. Vương Đình Phong hì hục trong bếp một lúc cuối cùng cũng lấy được nước. Đang chuẩn bị lên lầu, đột nhiên ở phía cửa chính phát ra âm thanh lạ. Lắng tai nghe kỹ hơn thì giống như có một vật gì đó đang đập vào cửa.
Vương Đình Phong chau mày đặt cốc nước xuống bàn rồi từng bước chậm rãi tiến về phía cửa. Anh đứng im cẩn thận xem xét tình hình. Tiếng gõ cửa vang lên ngắt quãng và không đều đặn, thỉnh thoảng lại kêu lên vài ba tiếng. Bỗng, giọng nói thều thào của một người con gái vang lên:
''Bác Lâm! Mở cửa giúp cháu! Bác Lâm...''