Thế thôi không để ý cô nói thêm lời nào hắn vội cúp máy. Gia Hân như người mất hồn nhìn màn hình điện thoại. Cô tự hỏi hôm nay Vương Đình Viễn bị sao vậy? Ngày thường hắn đâu phải con người đi cầu xin người khác. Chỉ có mấy ngày không gặp mà hắn thay đổi nhiều quá.
Ở bên kia, Vương Đình Viễn thẫn thờ đối diện với chiếc ghế không người trước mặt. Ban đầu, hai người đến với nhau không thể xuất phát từ tình yêu mà từ lợi ích.
Hắn cần cô để thỏa mãn nhu cầu của mình, còn cô đến với hắn chỉ để tìm kiếm thêm thông tin về Vương Đình Phong. Vương Đình Viễn biết rõ Gia Hân không hề có tình cảm với mình. Đã nhiều lần hắn tự nhủ không được rung động với cô rồi cuối cùng hắn lại trở thành kẻ lụy tình.
Vương Đình Viễn nghĩ dù kết quả xét nghiệm kia có ra sao thì Gia Hân mãi chẳng thể về bên hắn. Mải mê chìm đắm trong suy nghĩ riêng tư một lúc, hắn chợt nhớ đến tai nạn của ông Vương và Vương Đình Phong.
Sau khi bị Gia Hân nghi ngờ, Vương Đình Viễn đã cho người điều tra kẻ gây ra tai nạn ngày hôm đó. Bởi hắn nghĩ ngoài anh ta thì không còn ai có động cơ hại Vương Đình Phong.
Tuy, trước đây Vương Đình Phong là một tên ăn chơi nhưng chưa bao giờ gây thù với ai. Vương Đình Viễn cho người đến những quán bar mà Vương Đình Phong hay tới để điều tra nhưng không thu thập được thông tin gì.
Vương Đình Viễn nghĩ đến người đứng sau có thể là những kẻ đã từng hợp tác với ông Vương nhưng không thành, và nảy sinh đố kỵ.
Nhưng suy đoán thì vẫn chỉ là suy đoán, qua một số thông tin và hắn có được không có bất kỳ ai có động cơ làm điều đó. Đây nói chuyện nội bộ nên không một ai dám báo công an hay để cơ quan điều tra vào cuộc. Chính vì thế mà tất cả mọi chuyện dần đi vào ngõ cụt.
Do vết thương không quá nặng nên sau một tuần nằm viện và tháo băng ở tay, cuối cùng anh cũng được trở về nhà. Đáng lẽ người đến đón anh phải là Nhã Ân nhưng xuất hiện lại là Như Ly với tư cách là vợ của anh.
Suốt quãng đường đi, hai người nói chuyện rất vui vẻ thậm chí còn có những cử chỉ thân mật. Tài xế nhìn qua gương trong lòng không khỏi khó chịu bởi anh ta biết rõ phu nhân của mình là ai.
Mặc dù vào Vương gia làm chưa được bao lâu nhưng Nhã Ân rất được lòng người ở đây. Có một vài lần, Nhã Ân đã giúp anh ta nên khi thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta cảm thấy không vui.
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn. Tài xế quay người lại nói:
''Đã về đến nhà rồi thưa thiếu gia.''
Vương Đình Phong gật đầu đáp rồi quay sang phía Như Ly:
''Chúng ta vào nhà thôi.''
''Vâng!''
Như Ly nhanh chân mở cửa xe xuống cùng với Vương Đình Phong đi vào.
Cảnh cửa vừa mở, bóng dáng nhỏ bé của một cô gái thu gọn vào tầm mắt anh. Nhã Ân đứng nép mình nhìn anh mỉm cười giống như cô đã đứng ở đó từ rất lâu để chờ anh. Vương Đình Phong ngây người nhìn Nhã Ân phải đến khi cô lên tiếng anh mới giật mình:
''Đình Phong! Anh về rồi.''
Vương Đình Phong vội vàng thu lại ánh mắt lơ đễnh theo phản xạ mà đáp:
''Anh về rồi.''
Cô vui vẻ nhìn anh mỉm cười.
Thấy hai người nói chuyện thân mật, Như Ly tức giận khoác tay anh rồi lên tiếng:
''Những gì tôi nói với cô, cô không hiểu hả? Đình Phong là chồng tôi còn tôi mới là vợ anh ấy. Ai cho cô gọi thẳng tên thiếu gia mình?''
Giọng nói lanh lảnh của Như Ly như đấm vào tai khiến Vương Đình Phong khó chịu. Nhận ra sự tức giận ấy, anh liền nói chen vào:
''Thôi được rồi, chuyện không có gì đáng giận cả. Chúng ta lên phòng thôi.''
''Nhưng mà anh...''
''Ngoan, lên phòng với anh.''
''Vâng.''
Như Ly cố tình làm quá mọi chuyện lên để Vương Đình Phong dạy dỗ Nhã Ân một trận nhưng không ngờ anh lại không nói gì. Cô ta ấm ức trong lòng rồi cuối cùng vẫn phải nghe theo anh.
Vương Đình Phong quay sang phía Nhã Ân ra lệnh:
''Cô mang đồ lên phòng giúp tôi.''