''Em sao vậy?''
Dòng suy nghĩ ᴍôпɡ lung của Như Ly nhanh chóng bị chen ngang bởi giọng nói của Vương Đình Phong. Cô ta ngẩng mặt lên nhìn anh, trong đầu nhanh chóng nảy ra một suy nghĩ.
Gương mặt dần trở nên không vui, mi mắt rũ xuống thể hiện sự buồn bã. Cô ta nặng nhọc trả lời:
''Không sao đâu, em chỉ nghĩ mấy thứ linh tinh thôi.''
Nhìn thái độ bây giờ, Vương Đình Phong liền nhận ra điều bất thường. Anh lo lắng hỏi han cô ta:
''Em đang giấu anh chuyện gì đúng không? Trông em không được vui.''
''Em không có. Anh suy nghĩ nhiều quá rồi.''
''Chữ nói dối hiện rõ trên mặt em kìa. Nói đi, có gì chúng ta cùng giải quyết.''
Như Ly chỉ chờ được nghe câu nói này từ Vương Đình Phong. Cô ta giả bộ sụt sịt vài tiếng:
''Em thấy anh quan tâm Nhã Ân quá à? Có phải anh thích cô ta rồi không?''
Vương Đình Phong tròn xoe mắt ngạc nhiên. Anh còn chưa nghĩ tới chuyện đã mà Như Ly đã suy diễn theo một hướng khác. Anh bật cười hỏi:
''Vợ anh đang ghen hả?''
Như Ly ngượng ngùng, quay mặt sang hướng khác né tránh ánh mắt của Vương Đình Phong. Cô ta ngập ngừng nói mãi mới thành câu:
''Em...em không có. Em chỉ sợ anh thích cô ta thôi.''
Vương Đình Phong vội nắm tay Như Ly, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cô ta cân cần nói:
''Em yên tâm, anh không có ý gì với cô ta đâu. Anh chỉ có mình em thôi.''
''Anh nói thật không?''
''Anh hứa!''
Như Ly mỉm cười rạng rỡ trước câu trả lời của Vương Đình Phong. Cô ta rõ ràng là đang hài lòng với những gì đang diễn ra.
Chỉ cần anh không nhớ lại ký ức về Nhã Ân chức dâu trưởng Vương gia chắc chắn sẽ thuộc về cô ta. Như Ly cười thầm, trong lòng vô cùng vui sướиɠ mỗi khi nghĩ đến thành quả.
Bỗng cánh cửa phòng đột ngột mở ra, cả hai người đều hướng ánh nhìn về phía phát ra âm thanh. Từ bên ngoài, một nữ y tá bước vào trên tay còn cầm một khay sắt đựng thuốc và kim tiêm. Y tá tiến gần đến chỗ hai người, đặt khay sắt xuống bàn nhẹ nhàng nói:
''Đã đến giờ khám cho bệnh nhân, mời cô ra ngoài cho tôi làm việc.''
Như Ly chau mày khó hiểu:
''Tại sao tôi phải ra ngoài? Cô cứ làm việc của mình, đừng để tâm đến tôi là được.''
''Nhưng có mặt người khác ở đây tôi không làm việc được. Mời cô ra ngoài cho!''
''Cô chỉ là một y tá, có phải bác sĩ phụ trách chính đâu mà ra lệnh cho tôi''
Thái độ của y tá khiến Như Ly không kìm nén được sự tức giận mà đứng dậy lớn tiếng. Cô ta chưa từng thấy kiểu khám cho bệnh nhân nào mà không cho người nhà đứng bên. Quy định này do bệnh viện quy định hay tự nghĩ mà có?
Như Ly bực bội đưa đôi mắt đầy tia máu đỏ nhìn y tá đối diện. Trang phục màu trắng bó sát vào cơ thể, phần пɡựᴄ được xẻ thành hình chữ V để lộ vòng một đầy đặn. Có trời mới biết sau khi rời đi, hai người họ ở trong phòng sẽ làm gì.
Dù thế nào, Như Ly cô ta vẫn nhất quyết ngồi lì lại không rời nửa bước.
Nữ y tá nhìn Như Ly, khóe môi khẽ cong lên nở một nụ cười khinh bỉ. Thân phận chỉ là một người giúp việc trong Vương gia mà dám vênh váo lên mặt như vậy. Nếu không phải muốn giấu thân phận của mình, thì từ nãy đến giờ Như Ly đã được ăn vào cái bạt tai rồi. Cô hít một hơi thật sâu, bằng ngữ điệu đầy khiêm nhường và từ tốn, nói:
''Mời cô ra khỏi phòng để tôi khám cho bệnh nhân.''
''Tôi không đi.''
Như Ly khoanh tay trước пɡựᴄ, dù có nói thế nào cũng không chịu rời nửa bước. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Vương Đình Phong liền lên tiếng giải vây:
''Như Ly, y tá đã nói như vậy thì em ra ngoài đi. Cô ấy khám xong cho anh rồi em vào.''
''Nhưng mà...''
''Nghe lời anh, ra ngoài đợi đi.''
''Vâng!''
Mặc dù không cam lòng nhưng Như Ly vẫn phải nghe theo lời Vương Đình Phong. Cô ta hậm hực đứng dậy rời khỏi phòng, trước khi đi còn không quên lườm y tá một cái.
Cánh cửa phòng đóng sầm lại. Âm thanh lớn thể hiện rõ sự tức giận.