Thực ra, ngay từ ban đầu ông đã đoán được ai là người đứng sau. Và việc có đẩy đủ bằng chứng đã hoàn thiện từ ba tháng trước. Lý do ông nói dối là muốn xem thái độ của Vương Đình Viễn nhưng hắn lại làm ông thất vọng.
Ông Vương thở dài một tiếng, chất giọng trầm ổn vang lên mang theo nhiều ưu phiền:
''Từ ngày mai không cần đến công ty làm việc nữa. Vị trí giám đốc của con để cho Đình Phong làm!''
''Ba không thể để một tên ngốc làm việc trong công ty được.''
''Không lẽ để con?''
''Chuyện đó không quá quan trọng đến mức con bị đuổi việc.''
Ông Vương chau mày, những nếp nhăn trên gương mặt ông xô lại với nhau. Khoảng thời gian qua, chính là cơ hội ông dành cho Vương Đình Viễn để sửa đổi nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn không nhận ra nỗi lầm.
Cuộc trò chuyện này, từ đầu đến cuối điều ông cần là một lời thú nhận và một câu xin lỗi. Dường như nó quá khó khăn để nói ra thì phải.
''Con vẫn không nhận ra lỗi lầm của mình hay sao? Thuê người cắt dây phanh hại anh trai, đến khi bị phát hiện lại không có lấy một lời xin lỗi. Rồi con còn bảo gì? Không quá quan trọng? Mạng người mà không quan trọng?''
''Nhưng anh ta đâu có chết, vẫn sống bình thường đó thôi.''
''Mày!!!''
Ông Vương không kìm nén được cơn tức giận, thẳng tay tát hắn một cái. Gương mặt lệch sang một bên, năm ngón tay đỏ in hằn lên má. Hắn đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn ông đầy tức giận. Chẳng phải việc hắn làm là một chuyện tốt hay sao?
Trước khi trở thành bây giờ Vương Đình Phong đã từng là một kẻ ăn chơi, phá hết rất nhiều tiền của Vương gia. Biến Vương Đình Phong trở thành một kẻ ngốc, giúp ông tiết kiệm được một số tiền lớn đáng lẽ hắn nên được khen ngợi mới phải chứ không phải chịu đựng sự giận dữ của ông như bậy giờ.
''Thu dọn toàn bộ đồ đạc rồi rời khỏi công ty ngay!''
''Con sẽ không làm theo ý ba!''
''Vậy thì chính tay ta sẽ làm điều đấy!"
Bắt gặp ánh mắt kiên nghị của ba mình, Vương Đình Viễn tuyệt nhiên không nói nửa lời bởi hắn biết đây chính là quyết định cuối cùng của ông. Hắn tức giận quay người bỏ đi.
Ông Vương ngồi bịch xuống ghế, tay đặt lên пɡựᴄ, hơi thở trở nên gấp gáp. Mỗi lần gặp chuyện căng thẳng, ông đều cảm thấy tức пɡựᴄ sức khỏe cũng vì thế mà giảm sút rất nhiều. Vốn dĩ, ông muốn cho Vương Đình Viễn thêm một cơ hội nhưng với thái độ khi nãy của hắn thì không thể cứu vãn.
————
Sau khi cùng Nhã Ân đến công ty, vi cô đột ngột có việc gấp nên đành phải để Vương Đình Phong một mình tới gặp bố. Anh đi dọc dãy hành lang dài, dựa theo trí nhớ của mình mà tìm văn phòng chủ tịch.
Phòng làm việc của ông Vương nằm ở tầng cao nhất trong tòa nhà, cách biệt so với những phòng ban khác cũng chính vì thế mà bầu không khí ở đây luôn tĩnh lặng. Nó tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân trên nền đất.
Đột nhiên, thang máy phía sau vang lên một tiếng “ting”.
Cửa thang máy mở ra. Cùng lúc đó, anh ngửi một mùi hương nước hoa dịu nhẹ bay thoang thoảng nơi cách mũi. Mùi hương này khá đặc biệt, không quá nồng mà vừa phải khiến anh cảm thấy dễ chịu. Vương Đình Phong quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái bước ra từ thang máy. Cô ta vừa vừa đi được một đoạn thì đánh rơi một chiếc khăn tay. Thấy vậy, anh vội đi tới nhặt nó lên rồi đuổi theo cô ta.
''Khoan đã! Cô gì ơi!''
Cô gái đó vẫn tiếp tục bước đi, dường như không hề nghe thấy có người gọi mình từ đằng sau.
''Cô gì ơi!''
Vương Đình Phong lớn tiếng gọi, lúc này cô gái kia mới giật mình quay lại. Anh đi vội tới chỗ cô, đưa chiếc khăn tay ra trước mặt nói:
''Cô đánh rơi chiếc khăn này!''