Cô nghĩ về chuyện của bản thân và Vương Đình Phong. Cô tự hỏi liệu sau khi biết mình được làm bố anh có thay đổi bản thân hay vẫn chứng nào tật nấy.
Bản chất con người là thứ khó mà thay đổi. Cô chỉ sợ con của mình sau này sẽ chịu khổ. Cất tờ giấy xét nghiệm vào trong túi, Nhã Ân bắt một chiếc taxi trở về nhà.
Mất khoảng 20 phút đi đường, cuối cùng cũng đến nơi. Nhìn vào gara, đôi mắt cô ánh lên vài tia thất vọng. Hôm qua cô đuổi anh khỏi nhà, bố mẹ cũng không cho anh vào nhà. Không biết cả đêm qua anh đã đi đâu hay bây giờ đang ở nhà cô nào rồi.
Nhã Ân thở dài một tiếng lắc đầu đầy ngao ngán rồi bước vào nhà. Đưa mắt nhìn xung quanh, tuy chỉ mới chuyển đến căn nhà này trong khoảng thời gian ngắn nhưng hai người đã có nhiều kỷ niệm vui vẻ với nhau.
Giờ đây, khi ngắm nhìn nó cô lại cảm thấy trống trải, cô đơn và vắng lặng. Nhã Ân lê đôi chân nặng nhọc của mình từng bước tiến về phía cầu thang. Hôm nay, cô không muốn làm gì ngoài việc nghỉ ngơi. Có lẽ nên để đầu óc thoải mái hơn.
…
Gần 9 giờ tối.
Nhã Ân ăn tạm vài món trong tủ lạnh rồi ngồi trên ghế sofa đợi Vương Đình Phong về. Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã gần chín giờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Điện thoại đã gọi tới cuộc thứ năm nhưng thứ cô nghe thấy là thuê bao không nghe máy.
Nhã Ân bất giác đưa tay xuống bụng, xoa nhẹ vài cái. Chợt, bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô. Nhận ra đó là xe của anh, cô mỉm cười đứng dậy tiến về phía cửa.
Vừa định đưa tay mở cửa, cô lập tức rụt tay lại. Phía bên kia cánh cửa gỗ lớn, giọng nói của anh vang lên:
‘‘Vợ ơi! Anh về rồi. Anh còn mua món gà tần mà vợ thích này. Vợ mở cửa cho anh đi.’’
Nhã Ân ho lên mấy tiếng, nghiêm giọng:
‘‘Anh về nhà làm gì sao không tới chỗ Như Ly của anh đấy? Mang luôn con gà tần tới nhà cô ta đi.’’
‘‘Nhà anh ở đây, anh còn đi đâu. Với lại anh mua cho vợ mình cơ mà. Vợ mở cửa cho anh đi.’’
‘‘Không! Tôi không muốn thấy mặt anh.’’
Vương Đình Phong liên tục gõ cửa, ngữ điệu nài nỉ đến đáng thương:
‘‘Vợ ơi! Nghe anh giải thích đi mà. Anh và cô ta thực sự không có qua lại với nhau. Hôm đó anh tới nhà một người bạn tổ chức liên hoan thì vô tình gặp. Cô ta nhờ thì anh giúp đỡ thôi. Anh hoàn toàn trong sạch.’’
‘‘Làm sao tôi có thể tin được anh? Anh lừa tôi biết bao nhiêu lần rồi.’’
Vương Đình Phong nghe vậy lập tức lấy điện thoại gửi cho cô tấm ảnh ăn liên hoan nhà bạn đêm hôm đó. Nhã Ân nhận được tin nhắn liền mở ra xem thử xem xét kỹ tấm hình.
Quả thật tấm hình này chụp vào ngày hôm đó trùng khớp với ngày anh đến nhà Như Ly. Có điều sự hoài nghi trong lòng cô vẫn không hề thuyên giảm, cô chất vấn:
‘‘Vậy còn mùi nước hoa trên áo anh hôm đó thì sao?’’
‘‘Mùi nước hoa sao?’’
Vương Đình Phong suy nghĩ một hồi rồi à lên một tiếng rõ to:
‘‘Chai nước hoa đó là anh mua tặng mẹ. Lúc vào cửa tiệm nhân viên cho anh ngửi thử. Mẹ có thể làm chứng cho anh trong chuyện này.’’
Nghe những lời giải thích Vương Đình Phong, Nhã Ân chỉ im lặng không đáp. Còn anh vẫn đứng bên ngoài chờ đợi câu trả lời từ cô.
Thời gian cứ thế trôi đi, đã gần 10 phút nhưng không thấy hồi âm. Không còn cách nào khác Vương Đình Phong lại tiếp tục năn nỉ:
‘‘Vợ ơi! Mở cửa cho anh đi mà nếu không con gà này sẽ nguội mất, ăn sẽ không ngon.’’
‘‘Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi. Từ giờ anh sẽ không gần những người con gái khác nữa.’’