Thực ra, Nhã Ân không giận ông ngoại vì năm đó ông ngăn cản mẹ cô là đúng. Chỉ có điều tuổi trẻ bồng bột, mẹ cô làm theo suy nghĩ riêng để rồi có được một cuộc hôn nhân tan vỡ.
Bầu không khí giữa hai người dần chìm vào tĩnh lặng. Vì ít khi gặp mặt nên chẳng có điều gì để nói với nhau. Nhã Ân chần chừ giây lát, trong đầu bỗng nhớ tới một chuyện liền mở lời trước:
''Ông, cháu cảm ơn ông vì đã giúp cháu để Vương Đình Phong làm giám đốc Đài Bắc.''
Ông Lý bật cười thành tiếng:
''Có gì đâu! Ông chỉ đang giúp cháu rể của mình thôi mà.''
Bất ngờ thật, người giúp Vương Đình Phong có được chức vụ giám đốc trong công ty lại là Nhã Ân. Bản thân cô ban đầu cũng ngạc nhiên khi biết ông ngoại chính là đại cổ đông trong Đài Bắc.
Quay về khoảng thời gian Vương Đình Phong vẫn còn nằm bất tỉnh trên giường bệnh, Nhã Ân có nhận được một cuộc gọi. Đó chính là cuộc gọi từ vị thám tử và cô đã thuê để điều tra tai nạn của Vương Đình Phong.
Từ đó cô biết được người đứng sau vụ tai nạn đầu tiên khiến Vương Đình Phong trở nên ngốc nghếch là Vương Đình Viễn còn vụ tai nạn xảy ra với ông Vương và Vương Đình Phong vẫn là một ẩn số bởi người thám tử đó không tìm ra được.
Chính vì sợ bị người nào đó bí mật nghe lén từ bên ngoài phòng bệnh nên cô đã chọn một nơi vắng người để nghe điện thoại. Nào ngờ chính điều này đã đã khiến cho Như Ly và Vương phu nhân có cơ hội lập nên vở kịch.
Tụi bây giờ cô đã biết anh giả bộ mất trí nhưng cô vẫn không thể tha thứ chuyện anh đã có quan hệ với Như Ly. Cô cúi đầu xuống, gương mặt thoáng chốc buồn bã đáp lại lời nói khi nãy của ông:
''Nhưng anh ta sắp không còn là cháu rể của ông nữa rồi.''
Nhã Ân cúi đầu nhỏ tiếng nhưng đủ để ông Lý nghe thấy tất cả:
''Cháu nói vậy là sao? Hai đứa xảy ra chuyện gì à?''
Nhã Ân vội lắc đầu. Không ngờ trong lúc bất cẩn cô lại nói ra những loài để ông lo lắng.
''Không có gì đâu ạ chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ.''
''Trong hôn nhân đôi khi xảy ra hiểu nhầm là chuyện thường tình. Cũng không nên vì thế mà buồn bã.''
''Vâng, cháu hiểu.''
Thấy cháu gái mình hiểu, ông vui vẻ gật đầu mấy cái lấy lệ. Nhâm nhi tách trà nóng trên tay, ông hỏi cô:
''Còn chuyện của chủ tịch tạm thời, cháu tính thế nào?''
Nghe ông nhắc đến chủ tịch tạm thời, Nhã Ân liền nghĩ tới Vương Đình Viễn. Sau khi bị đuổi khỏi công ty cùng với sự giúp đỡ của ông mình, Nhã Ân đã tìm được một số thông tin bổ ích.
Cô đã đã thu thập được rất nhiều lần Vương Đình Viễn làm thất thoát tiền của công ty thông qua việc là làm mất các dự án lớn nhỏ. Hơn nữa, hắn còn khiến cho một số dự án bị bỏ dở không thể giải quyết những trục trặc bất ngờ xảy ra.
Khi còn hoạt động trong công, việc Vương Đình Viễn đánh mất dự án không phải điều bất thường. Nhưng mỗi lần họp ông Vương chỉ nói sơ qua có lẽ vì muốn bảo vệ cho hắn nên mới làm vậy.
Nhưng bây giờ thì khác, Đài Bắc không chỉ là tâm huyết của ông Vương mà còn là nỗ lực của bao người, cô không thể để hắn lộng hành, không thể để một tên thiếu năng lực điều hành công ty.
Việc đưa Vương Đình Phong lên có thể là việc làm liều lĩnh nhưng đây là cách giải quyết duy nhất cô nghĩ ra ở thời điểm đó.
Nhã Ân nhìn ông bằng ánh mắt kiên nghị, hạ quyết tâm nói:
''Mong ông có thể giúp cháu lần này. Cháu không muốn để hắn điều hành công ty.''
''Bất kỳ điều gì cháu muốn, ông đều đáp ứng hết.''
Nhã Ân mỉm cười với ông. Sau khi mẹ mất, cô nghĩ bản thân chỉ còn một mình trên đời nhưng không ngờ lại may mắn gặp được ông ngoại. Mỗi lần nói chuyện với ông, cô thấy trong đôi mắt mờ đục của năm tháng nhuốm màu buồn bã. Cô chợt liên tưởng đến ánh mắt mẹ khi nhìn những món kỷ vật chưa kể cất trong chiếc hộp cũ.