Như Ly gân cổ lên cãi ngay:
‘‘Dọn dẹp gì mà lén la lén lút. Đến lúc hỏi thì im bặt không nói một lời. Nếu không phải là ăn trộm thì sao phải hành xử như vậy?’’
‘‘Cô!!!’’
Gia Hân bước lên phía trước vài bước định đáp trả lại thì bị Nhã Ân ngăn cản. Lúc này cô mới lên tiếng:
‘‘Đúng là tôi có vào phòng của bà chủ nhưng tôi không ăn cắp bất kỳ thứ gì.’’
‘‘Vậy cô vào đó để làm gì?’’ Như Ly hỏi.
‘‘Chuyện này tôi không thể nói. Nhưng tôi có thể chắc chắn bản thân mình không làm chuyện sai trái.’’
Nhã Ân nhìn thẳng vào Như Ly trả lời đầy kiên nghị. Bản thân cô không làm gì sai nên dù có bị đánh, bị ép đến bước đường cùng cũng không nhận tội. Việc cô vào phòng Vương phu nhân thực sự không thể nói ra bởi nó sẽ ảnh hưởng đến những điều cô làm sau này. Cô không sợ mọi người nghi ngờ mình, cô chỉ sợ bản thân không tin chính mình mà thôi.
Như Ly bất giác bật cười, còn những người tin tưởng cô thì sững sờ trước câu trả lời. Gia Hân kéo tay cô lại gần phía mình nói nhỏ:
‘‘Nếu chị không làm gì sai thì cứ nói cho mọi người biết mọi chuyện.’’
Đáp lại Gia Hân là cái lắc đầu từ Nhã Ân. Gia Hân biết cô nhất định sẽ không làm ra những chuyện tày đình như vậy nhưng càng giấu diếm càng khiến mọi người nghi ngờ.
Bác Lâm cũng đưa mắt nhìn về phía cô hy vọng cô có thể nói ra. Và rồi vẫn là sự im lặng ấy.
Mặc dù bị bắt quả tang tại phòng của bà ta nhưng từ đầu đến cuối bà ta không lên tiếng dù nửa lời.
Đáng lẽ thông thường bà ta sẽ cuống cuồng làm loạn mọi chuyện đằng này lại im như thóc khoanh tay trước пɡựᴄ.
Sự ồn ào của những người phụ nữ trong gia đình khiến Vương Đình Viễn là khó chịu. Hắn không hiểu mẹ hắn làm gì mà đến giờ này vẫn không nói tiếng nào.
Có lẽ đã quá mệt mỏi với những gì đang diễn ra trước mắt, nếu vậy thì để hắn giúp một tay. Vương Đình Viễn bước lên phía trước vài bước, cảm nhận được điều không lành cả bác Lâm và Gia Hân đều đứng chắn cho Nhã Ân. Hắn đưa mắt nhìn mọi người một lượt, giọng nói cao ngạo vang lên:
‘‘Nếu không thể nói ra việc cô vào phòng mẹ tôi là gì đồng nghĩa với việc cô tự nhận mình có ý đồ xấu. Đã là việc xấu thì phải trừng phạt thôi!’’
Khóe môi hắn khẽ nở một nụ cười đầy ý vị, trong đầu nghĩ ra đủ trò để һàпһ һạ. Lúc ông Vương còn tỉnh táo trong công ty Nhã Ân luôn là người đối đầu với hắn.
Thực lòng hắn cũng không có cảm tình với cô chỉ là muốn trêu đùa anh trai ngốc một chút. Bây giờ Vương Đình Phong lại quên mất cô, hắn muốn nhân cơ hội trả thù riêng.
Vương Đình Viễn quay sang phía Như Ly ra lệnh:
‘‘Lôi cô ta xuống nhà kho đánh cho một trận rồi bỏ đói ba ngày.’’
Như Ly nghe vậy hai mắt sáng rực lên. Cô ta nhanh chóng lại gần chỗ Nhã Ân, tay phải cầm chắc cây roi. Chỉ cần nghĩ đến việc được xả cơn tức giận, Như Ly đã muốn nhanh chóng hoàn thành hình phạt.
Niềm vui đó chưa được bao lâu bất ngờ bị chen ngang bởi giọng nói của Vương Đình Phong:
''Khoan đã!lam
Ngoài Vương Phu nhân, Vương Đình Phong là người duy nhất không lên tiếng trong cuộc cãi vã từ đầu tới giờ. Anh tiến lại gần phía Như Ly giật lấy cây roi trên tay vứt sang một bên. Hành động nói đó khiến ai nấy đều bất ngờ.
Như Ly chau mày khó hiểu:
‘‘Anh làm gì vậy?’’
Vương Đình Phong từ tốn đáp:
‘‘Đừng động vào cô ấy!’’
‘‘Anh đang bảo vệ cô ta sao?’’
Vương Đình Phong chỉ nghe, không đáp. Ánh mắt sắc lạnh nhìn chăm chăm vào Như Ly. Cảm giác áp bách quá nồng đậm, Như Ly nơm nớp lo sợ nói năng lộn xộn, nói ra những điều phật ý anh, khuôn mặt đã đông cứng tái nhợt, nghe ra thấy cảm giác vô lực mười phần.