''Cô!!!''
''Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép.''
Nhã Ân nhanh chóng cùng Gia Hân rời đi mà không để Vương Đình Viễn nói thêm được lời nào. Hai người vội vàng bước xuống cầu thang, tới được phòng khách mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay sang phía Gia Hân lo lắng hỏi han:
''Khi nãy cậu ta có làm gì em không?''
Gia Hân mỉm cười lắc đầu
''Không có, do em hơi hoảng nên mới như vậy thôi, Chị đừng quá lo lắng.''
''Vậy thì tốt rồi!''
Vương Đình Viễn cũng không phải loại người tốt lành gì, nay lại có thêm người mới vào nhà sống chung chắc chắn hắn sẽ gây khó dễ.
Cũng may khi nãy thấy Gia Hân đưa thuốc cho Vương Đình Phong lâu nên cô mới lên lầu xem xét vô tình gặp chứng kiến cảnh tượng khi nãy. Nhã Ân đưa mắt nhìn đồng hồ, nhận ra bây giờ cũng không còn sớm cô nói:
''Thôi, em ngủ đi. Mai còn dậy sớm làm việc!''
''Vâng, em biết rồi, Chị cũng vậy nhé! Em định hai chị em cùng nói chuyện thêm một chút mà gặp thứ gì không đâu''
Gia Hân vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía cầu thang với điệu bộ chán ghét. Nhã Ân thở dài mỉm cười:
''Thôi thôi, có gì thì mai nói tiếp.''
Phòng em ở cuối dãy hành lang tầng thứ hai, chị đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Nghỉ sớm đi!
''Vâng, cảm ơn chị! Chị cũng nghỉ sớm đi, em lên phòng đây.''
Nhã Ân gật đầu đồng ý, nhìn Gia Hân khuất dần sau những bậc cầu thang cô quay người lặng lẽ tiếp tục công việc của mình.
...
Vương Đình Phong ngồi trong phòng làm việc đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Anh dừng tay lại ngẩng đầu lên nhìn rồi lên tiếng:
''Mời vào!''
Cánh cửa phòng mở ra, từ bên ngoài bác Lâm bước vào trên tay còn cầm một ly cà phê nóng hổi. Bác tiến lại gần bàn làm việc, khẽ đặt ly cà phê xuống:
''Thiếu gia uống lấy sức!''
''Cảm ơn bác!''
Vương Đình Phong mỉm cười rồi lại tiếp tục cặm cụi với công việc. Bác Lâm đứng đối diện lặng lẽ quan sát từng hành động của anh. Đây là lần đầu tiên bác thấy anh nghiêm túc với công việc mọi lần dù có cho anh tiền anh cũng không làm. Hôm nay lại đặc biệt chăm chỉ.
Nhận ra ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mình, Vương Đình Phong hướng mắt nhìn lên hỏi:
''Bác sao vậy? Bỗng nhiên lại nhìn cháu ghê thế?''
Bác Lâm cười lắc đầu mấy cái:
''Tại tôi thấy cậu chủ chăm chỉ nên mới bất ngờ. Công việc ở công ty nhiều lắm sao?''
''Vâng, hiện tại công ty đang có một dự án lớn. Với lại cháu vẫn còn nhiều thứ cần học tập nên phải cố gắng hơn.''
Lúc trước anh dựa dẫm vào ông Vương, ngoài ăn chơi ra thì không động tay đến thứ gì. Bây giờ ông hôn mê nằm viện, là con trai anh cũng nên giúp đỡ gia đình.
Để thích nghi với việc mà trước nay mình không làm phải mất một khoảng thời gian dài. Nhưng hiện giờ anh đã giải quyết được một số dự án nhỏ, đây cũng có thể coi là có cố gắng.
Vương Đình Phong chăm chú viết được vài nét rồi ngừng lại. Anh vẫn đầu lên hỏi:
''Bác làm thế nào mà cháu có được vị trí này trong công ty?''
Câu hỏi đột ngột từ phía Vương Đình Phong khiến bác nhất thời chưa trả lời ngay. Vốn dĩ bác là người đứng sau sắp xếp vị trí cho anh nhưng chưa kịp làm thì đã nhận được tin các cổ đông đồng ý cho anh lên làm giám đốc.
Mấy ngày nay bác cũng thắc mắc không biết ai là người có đủ quyền lực và muốn giúp đỡ cho anh. Vì vẫn chưa tìm ra người ấy nên bác đành viện ra một lý do:
''Lúc trước khi ông chủ vẫn còn, tôi thường theo chân ông chủ tới công ty nên quen biết được một số người.''