Chương 1012
“Ồn ào nhốn nào, hoàn toàn không có chút khí phách của bố con năm đó, uổng công Dương Minh Hạo dạy con nhiều năm như vậy!”
Không hỏi anh ta đến làm gì, thậm chí mắt cũng không mở ra, Hứa Minh Ngọc đã đổ ập lên đầu anh ta những lời răn dạy.
Mới vừa tìm được người, Dương Thừa Húc đã bị thái độ này của Hứa Minh Ngọc dọa ngây người, ngay cả việc mình đến đây làm gì cũng thiếu chút nữa là quên mất, cả người ngây ngẩn đứng tại chỗ, biểu cảm trên mặt mờ mịt khó đoán, chân như bị dính ở tại chỗ.
Đến khi người phía sau theo kịp, nói nhao nhao mới đánh vỡ không khí im lặng, Dương Thừa Húc mới hồi thân lại.
Anh ta đi đến trước mặt Hứa Minh Ngọc, nhìn xuống bà ta từ trên cao, khóe môi khẽ nhếch, hỏi thẳng: “Có phải ông bố trên danh nghĩa của tôi đến đây tìm bà không? Hứa Minh Ngọc, bà thật sự rất tốt, một bên ở trước mặt tôi nói không nỡ cho tôi và bố tôi, một bên lại cấu kết làm bậy với người tình của bà, thật đúng là một tay tính toán hết thảy, đã nghĩ nên lợi dụng chúng tôi như thế nào rồi đúng không…
“Con nghe ai nói những lời này?
Dương Thừa Húc, nhìn nhận một vấn đề không thể chỉ nhìn một mặt, tốt nhất con nên suy nghĩ lại rõ ràng rồi hãy nói.”
“Người nói với con những lời này có phải có ý khác hay không? Cuối cùng có phải muốn mượn tay con làm chuyện khác hay không? Tự con hãy ngẫm nghĩ kỹ đi!”
Nằm trong giữa những trận hục hặc với nhau khá lâu nên Hứa Minh Ngọc chỉ cần nhìn dáng vẻ bây giờ của Dương Thừa Húc thì lập tức biết anh ta bị người khác lợi dụng.
Chỉ là bây giờ bà còn đứng chưa vững chân cho nên sau khi nói câu này thì lập tức ngậm miệng lại, híp mắt không động đậy nữa.
“Tôi không quan tâm mình có bị người khác lợi dụng hay không? Bà chỉ cần nói với tôi, rốt cuộc bà còn lui tới với người kia nữa không?”
Dương Thừa Húc không quan tâm Giang Anh Tuấn có thật sự đang lợi dụng anh ta hay không? Anh ta chỉ để ý, cuối cùng là người phụ nữ trước mắt mình có còn vương vấn không dứt với người đàn ông kia hay không? Rốt cuộc có phải là dạng người hai mặt trước một mặt, sau một mặt khiến anh ta căm hận nhất hay không thôi! “Có một số việc không phải con có thể lo được. Thừa Húc à, bây giờ quan trọng nhất là con phải làm tốt chuyện của mình đó là cứu Dương Minh Hạo ra, bây giờ những chuyện khác con không cần quan tâm, dù muốn lo con cũng không thể lo xuể, bây giờ con lập tức trở về cho mẹ!”
Kế hoạch của bà sắp phải thực hiện được rồi, bây giờ là thời điểm quan trọng, cho dù là ai cũng không thể cắt đứt ý định của bà!
“Tôi biết chắc là bà còn dính dáng với người đàn ông kia mà, nói, Tần Văn Hưng ở đâu? Bà giấu người đó ở đâu rồi?”
Dương Thừa Húc gầm lên với Hứa Minh Ngọc, rồi chạy về phía phòng của bà, cả người có sắc mặt đỏ lên dữ tợn giống như là yêu ma quỷ quái mới bước ra từ địa ngục, ngay sau đó trong phòng lập tức truyền ra tiếng “lốp bốp”.
Hứa Minh Ngọc mím môi, sắc mặt có hơi tái nhợt lại, nhưng bà vẫn luôn ngồi như vậy trên ghế, không có đứng lên ngăn cản, thậm chí là ngay cả nói cũng không thèm nói thêm câu nào, ngược lại bà quay đầu nhìn về phía mấy người làm ở bậc cầu thang: “Các người đi xuống trước đi, có việc gì tôi sẽ gọi các người.”
Sau khi nói xong câu này thì cũng không còn bận tâm tới họ nữa, nhằm mắt nghiêng mặt qua một bên, thân thể đơn bạc khiến bà trông như hết sức yếu ớt.
Trần Nhật Linh cau mày, đuổi hết mấy người làm đi khỏi, từ từ đi qua, rồi đứng bên cạnh người của Hứa Minh Ngọc.
“Dì Minh Ngọc à, gần đây, anh Thừa Húc nhận chút kích thích, dì cũng đừng chấp nhặt với anh ấy, cháu ở đây với dì!”