Chương 1000
Mặc dù anh ta tới đây không được bao lâu nhưng cũng được xem là vệ sĩ ưu tú nhất bên cạnh Giang Anh Tuấn, vì thế Trần Bắc nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không ổn. Trông bên ngoài thì có vẻ như không có vấn đề gì nhưng sóng gió bên trong lại vô cùng mãnh liệt khiến những người bình thường không thể nào ngăn cản được. Thậm chí những người không liên quan cũng loáng thoảng có thể nhận ra bên trong xưởng sản xuất thuốc có gì đó không ổn.
Điều này quả thật là khiến người khác cảm thấy có hơi kì lạ. Thậm chí còn khiến anh ta có cảm giác rợn tóc gáy, hành trình lần này nguy hiểm đến khác thường!”
“Nếu tìm được Abel thì tôi muốn đích thân đến gặp ông ta.”
Thà rằng luôn nói xa nói gần dò xét như thế đến cuối cùng có thể đưa người của mình trà trộn vào thì cũng không bằng đích thân anh ta ra mặt, nói không chừng mọi chuyện có thể sẽ thay đổi theo hướng mà không ai ngờ được.”
Anh ta vừa mới nói xong, Trân Bắc nhanh chóng biến mất bên ngoài cửa sổ, không để lại bất cứ dấu vết nào. Ngay cả NhanKiến Định đứng bên cạnh cửa sổ cũng không thể biết được rốt cuộc là anh ra đã đi xuống như thế nào, sau khi xuống tới nơi thì cũng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của NhanKiến Định.
Phía bên kia, lúc Giang Anh Tuấn vừa xuống máy bay thì đã có người đứng ngoài cửa chờ anh.
“Tổng giám đốc Anh Tuấn, bây giờ người vẫn còn đang ở đó. Chúng tôi còn điều tra được rằng Dương Thừa Húc và Trần Nhật Linh cũng đang ở đó, chắc hẳn ngài biết hai người đó mà đúng không?”
Người đến là một ông lão thiếu kiên nhẫn, trên mặt vẫn luôn giữ nguyên nụ cười, đang ngồi cách Giang Anh Tuấn một cánh tay.
“Chuyện này không cần các người phải bận tâm. Các người chỉ cần giúp tôi bắt Tần Văn Hưng là được rồi. Còn chuyện mà trước đó tôi đã hứa với các người thì chắc chắn tôi sẽ làm được, không chỉ có thể mà tôi còn có thể cho các người tất cả tiền mà các người đã lấy đi lần trước.”
Mấy lão già này giống như trùng hút máu người vậy, thà để cho họ tiếp tục hút máu của tập đoàn Hoặc Thị còn hơn để cho bọn họ sớm thoát khỏi.
“Nếu tổng giám đốc Anh Tuấn đã rộng rãi như thế thì tôi thay hai ông già kia cảm ơn ngài, họ sẽ nhanh chóng đến ngay thôi.”
Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt ông già kia càng lúc càng sâu hơn, hai tay kích động tới mức nắm lấy vật áo.
Từ sân bay tới đây cũng không hề gần, Giang Anh Tuấn nhắm mắt nghỉ ngơi không hề quan tâm gì tới lão già kia. Sau khi cảm nhận được xe đã dừng lại thì nhanh chóng mở mắt ra, trời bên ngoài đã tối đen, một mảng đen từ đằng xa trông vô cùng khủng khiếp!
“Tổng giám đốc Anh Tuấn, chúng ta đã đến nơi rồi. Ngôi biệt thự trước mặt kia chính là nơi mà Tần Văn Hưng đang ở. Vì tránh bứt dây động rừng nên trong khoảng thời gian này chúng tôi không dám đến gần. Theo như quan sát của chúng tôi thì bây giờ ông ta đang ở phòng ngủ ở lầu ba.”
Ông già kia cau mày, đưa tay chỉ về phía căn phòng ở lầu ba, sắc mặt nghiêm túc.
“Có biện pháp nào hay để dụ ông ta ra ngoài không?”
Giang Anh Tuấn sờ cằm, nhìn căn biệt thự tối đen kia lên tiếng hỏi.
Ông già kia suy nghĩ trong chốc lát, nhìn về phía căn biệt thự cách đó không xa, sau đó quay sang nhìn Giang Anh Tuấn nghiến răng một cái, nói: “Chúng tôi đều đã gặp qua Hứa Minh Ngọc, người phụ nữ đó vô cùng trung thành với ông ta. Sau khi thoát khỏi Tần Văn Hưng thì không đồng ý tiếp tục khuất phục ông ta lân nữa, vì thế đây cũng tính là điểm đột phá.
Nếu tổng giám đốc Anh Tuấn muốn để con cáo già Tân Văn Hưng kia tự ra ngoài thì có thể lợi dụng người phụ nữ kia. Nếu như có thể lợi dụng được thì nói không chừng có thể khiến ông ta tự mình đi ra ngoài!