Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 920



Chương 983

Trong lúc suy nghĩ, anh ta vừa dỗ dành NhanMinh Tú vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, sau đó cho cô ấy ăn. Dọn dẹp sơ một chút, rồi dắt tay nhỏ của cô ấy xuống lầu dưới, lúc bọn họ đến không mang nhiều đồ lắm, cho nên bây giờ đi tất nhiên cũng không đem theo bao nhiêu đồ.

Hai người mới vừa đi xuống lầu đã bị NhanMộc Trà đang ngồi ở trong phòng khách xem ti vi ngăn lại: “Chị hai, anh rể phải đi nhanh như vậy sao? Mộc Trà còn chưa dẫn anh chị đi dạo một chút, bây giờ chính là lúc thích hợp để đi dạo rồi ngắm cảnh!”

Thấy tay hai người nằm với nhau, ánh mắt NhanMộc Trà đau nhói, che đậy để ở sau lưng, nụ cười tương vẫn ở trên mặt, trong lòng hận không thể đem NhanMinh Tú ra băm thành trăm mảnh!

“Về sớm một chút đỡ phải vướng ánh mắt của em, cũng tiết kiệm được thời gian nhìn thấy đám người này, đau mắt!”

Vốn NhanMinh Tú cũng không phải là người dễ sống chung, lần này muốn trở về cũng chỉ là bởi vì mối quan hệ giữa cô ấy và bố mẹ vài năm này cũng có chút hòa hoãn. Suy cho cùng dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự, muốn được bọn họ chúc phúc mới trở về, nhưng cho đến bây giờ cô ấy không bao giờ đối tốt với NhanMộc Trà.

“Lần này chị trở về thấy thế nào, chắc không phải là bởi vì lần trước anh Bội Yên đến tìm em chứ không có tìm chị, cho nên chị, mới…”

Lời nói còn chưa dứt, nước mắt trên mặt NhanMộc Trà đã chảy xuống, nước mắt chảy trước khi nói có lẽ cô ta chính là như vậy.

Hai tay NhanMinh Tú ôm ngực, sau khi hừ liếc nhìn NhanKiến Định, ánh mắt vẫn dừng lại trên người NhanMộc Trà không rời đi.

Hai người đã cãi nhau tương đối nhiều năm như vậy rồi, đối phương muốn làm gì, hay muốn giơ tay lên cũng có thể đoán ra được, hơi không có ý nghĩa.

Không muốn nói nhảm nhiều với cô ta, NhanMinh Tú trực tiếp kéo NhanKiến Định xoay người rời đi.

“Chị bị em nói trúng tâm tư cho nên mới suy nghĩ phải dẫn anh rể rời đi sao? Làm người, chị không thể ích kỷ như vậy được, một tháng trước chị rõ ràng còn bày tỏ tình cảm với anh Bội Yên, bây giờ lại ở bên cạnh anh rể, em thật sự là… Thật sự là không nhìn nổi!”

NhanMộc Trà vừa nói vừa lau nước mắt ở khóe mắt, xách váy đi về phía trước hai bước rồi quay mặt nhìn sang.

NhanKiến Định trầm mặt nhìn cô gái nhỏ đang kéo mình, thở dài một cái, nhắm mắt, xoay người qua: “Muốn mắng thì cứ mắng, muốn đánh thì cứ đánh, anh vẫn sẽ đứng ở sau lưng của em, Minh Tú, hãy nhớ em còn có anh mà!”

Sau khi những lời này được nói ra, sắc mặt NhanMinh Tú thật sự rất kém, đôi mắt đẹp mang theo hận ý mãnh liệt.

“Chị thật sự rất lợi hại, trong thời gian ngắn như vậy đã để cho anh rể một lòng với chị như vậy rồi, em gái chịu thua, tâm phục khẩu phục!”

Cắn răng nói ra những lời này, nhìn bóng lưng cao lớn của NhanKiến Định, mặc dù biết mình không có cơ hội bắt được người này rồi, nhưng trong lòng cũng có chút đáng tiếc, nhưng nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, môi của cô ta bất giác nhếch lên.

“Diễn xuất trước mặt tôi, NhanMộc Trà, tôi đã nói với cô từ lâu rồi, trước đây tôi còn nhỏ, không biết chuyện gì cho nên cái gì cũng để cho cô. Bây giờ tôi đã trưởng thành rồi, cô có cướp của tôi cái gì thì cũng nên nhìn một chút, nhìn xem tôi có chặt tay cô rồi đem cho chó ăn hay không!”

Không cần phí lời với những thứ người như vậy, bọn họ có một bộ lý luận riêng của mình, luôn có thể tự đặt mình vào thế yếu, lên án bất kỳ một người nào muốn tự bảo vệ bản thân, coi mình làm là trung tâm của thế giới, thật sự không biết xấu hổ.

Sau khi nói xong NhanMinh Tú đang chuẩn bị rời đi, thì NhanMộc Trà đột nhiên đi tới, nhìn NhanKiến Định một cái rồi tiến tới tựa vào bên tại cô ấy nói nhỏ: “Chị, từ nhỏ đến lớn bất kỳ thứ chị muốn cuối cùng cũng sẽ thuộc về em, hay là chị nói xem cuối cùng NhanKiến Định cũng sẽ thuộc về em đúng chứ?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv