Chương 902
Giang Anh Tuấn tắm xong liền đi ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt của cô gái có chút sững sờ, vẻ mặt vô cùng mông lung.
“Đang suy nghĩ gì đấy?”
Anh rón rén đi tới, đưa tay kéo cô vào trong ngực mình. Giang Anh Tuấn tiến tới sát bên cạnh tại cô, giọng nói đầy mập nhớ. Nhiệt độ nóng bỏng từ đằng sau bất ngờ truyền tới khiến cho Nhan Nhã Quỳnh không được thoải mái, toàn thân giãy giụa.
“Nhìn linh tinh đi đâu thế. Anh nói xem, mấy năm nay, chúng ta đã dọn nhà biết bao nhiêu lần rồi. Vất vả lắm Hướng Minh mới quen với môi trường sống mới, bây giờ, chúng ta lại phải bắt đầu lại từ đầu. Tuấn à, sau này chúng ta không chuyển nhà nữa được không? Nếu không thì anh để em đưa Hướng Minh trở về Hải Phòng đi.”
Tâm trạng của cô khi nãy không phải là rất tốt sao. Mặc dù anh vẫn chưa nói gì nhưng mà Nhan Nhã Quỳnh liếc mắt một cái đã nhận ra anh không vui. Anh không muốn rời khỏi nơi đó cũng không muốn rời khỏi người bạn tốt mà vất vả lắm anh mới tìm thấy…
“Nhã Quỳnh, anh biết là anh thiếu nợ em và Hướng Minh. Anh đảm bảo, đây nhất định là lần cuối, có được không?”
Giang Anh Tuấn cúi đầu hôn lên gò má của cô. Cảm thấy có chút ẩm ướt, anh kéo cằm cô sang, quả nhiên là đôi mắt đang ửng đỏ. Vừa rồi nước mắt rơi không ít, lòng anh đau dữ dội, ngón tay nhẹ lau đi những giọt nước mặt trên hai gò má: “Tin anh đi, không có lần sau nữa đâu.”
“Anh Tuấn, anh không sống cùng Hướng Minh khi nó còn nhỏ, anh không biết là lúc đó, nó khiến cho người khác phải đau lòng biết nhường nào. Là do em không tốt, nếu như không phải em ích kỷ, nhất định phải sinh ra nó thì nói không chừng, nó không cần phải chịu nhiêu khổ cực như vậy.”
Vừa nghĩ đến dáng vẻ hiểu chuyện của con trai khi còn nhỏ, nước mắt của Nhan Nhã Quỳnh không ngừng rơi, lúc cô còn bốn năm tuổi vẫn còn đang làm gì nhỉ? Không phải đang chơi búp bê thì cũng là cái đuôi của anh trai. Nhưng tuổi thơ của Hướng Minh không có những thứ này, cậu bé ngoan ngoãn đến nỗi khiến cho người làm mẹ như cô phải đau lòng. Từ nhỏ đến lớn, số lần cậu bé có thể cười một cách thoải mái chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Là anh nợ mẹ con em, không phải em sai. Nhã Quỳnh, vốn dĩ Hướng Minh và chúng ta không giống nhau.
IQ của nó rất cao, chúng ta không nên dùng cách đối xử với con cái để đối xử với nó. Anh đã đi tìm một vài chuyên gia rồi, sau này, anh đón đến để chỉ dạy thêm cho nó nhé?”
Từ lần đầu tiên biết Hướng Minh là con trai mình, Giang Anh Tuấn lập tức có suy nghĩ đi tìm những chuyên gia về thần đồng rồi cho ra kết luận, IQ của Hướng Minh quá cao, không nên sử dụng cách thức đối xử với con cái bình thường để đối xử với cậu bé…
“Vậy anh phải đối xử thật tốt với Hướng Minh nhé, không được làm khó nó đâu biết chưa.”
Nhan Nhã Quỳnh vừa nói vừa khóc, hai mắt đỏ hoa, cánh mũi cũng hồng hồng, giống như là chú thỏ con bị cướp mất củ cà rốt vậy, bộ dạng vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Giang Anh Tuấn gõ nhẹ vào cánh mũi cô: “Anh giống như một người không có trách nhiệm vậy sao?
Hướng Minh cũng là con trai của anh mà.
Nói đến đây, Nhan Nhã Quỳnh “Xì” một tiếng rồi bật cười. Cảm giác chua xót trong lòng vẫn chưa hết nhưng cũng nguôi đi được phần nào.
Chắc là do đột ngột chuyển đến một nơi xa lạ, không quen nắm với môi trường ở đây nên có chút mẫn cảm, chính vì thế mới hay vui buồn thất thường!
Sau khi khóc xong, đầu có chút đau, cả người đều phản ứng một cách chậm chạp, Giang Anh Tuấn cảm thấy vô cùng buồn cười, ôm cô bước về phía phòng, thay vì phân tâm nghĩ về chuyện khác, không bằng làm chút chuyện có ý nghĩa hơn, mệt mỏi một chút cũng sẽ không nghĩ đến chuyện linh tinh nữa!