Chương 899
Hai tay Abel đan lấy nhau, giọng nói vô cùng ngứa đòn, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ, trước sau như một.
“Nếu như bởi vì lí do cá nhân của bà nhà thì đương nhiên là không liên quan đến ngài rồi. Nhưng ông chủ hy vọng, khoảng thời gian bà nhà ở đây, có thể được sống tự do, thoải mái một chút. Dù sao thì bây giờ, gia tộc Húc Nhật cũng không ổn định.”
Người đàn ông mặc áo xanh này chắc hẳn này tên cầm đầu của hai người kia. Ông ta và người ngồi bên cạnh nhìn nhau một cái rồi cười nói.
“Tốt nhất là như vậy.”
Abel hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Có một số việc không tiện nói trên xe. Dù sao thì cũng phải lập tức trở về, nói chuyện cẩn thận.
Mấy người họ trở lại biệt thự, trước hết Abel sai quản gia đưa cô gái vẫn còn đang hôn mê kia đến ngôi biệt thự bên cạnh rồi một mình đến phòng làm việc. Chuyện của gia tộc Húc Nhật quá lớn, nếu như xử lý không tốt, đến lúc đó, bản thân mình chết như thế nào cũng không biết.
Đến phòng làm việc, Abel đóng cửa phòng lại, sắc mặt Abel trầm ngâm, ngồi trên ghế hừ lạnh một tiếng: “Từ bao giờ, những người của gia tộc Húc Nhật lại đụng phải một nhân vật có thể lực lớn như vậy? Đã nhiều năm như vậy rồi, thậm chí tôi còn chưa từng nghe đến tí tin tức phong thanh nào. Đúng là lừa gạt mà.”
Đột nhiên người này xuất hiện khiến cho tất cả mọi người không kịp trở tay. Bị giam cầm suốt bao nhiêu năm mà vẫn có thể búng tay tiêu diệt hết đối thủ. Nếu như người này không phải là người đối nghịch với mình thì chắc chắn anh ta sẽ tặng người này một lời khen ngợi.
“Thật ra thì chuyện này chúng tôi cũng không biết nhiều. Ai mà ngờ được rằng, một người bị giam cầm lâu như vậy vẫn có thể thoát ra được.”
Người đàn ông mặc áo xanh thở dài, biểu cảm không tốt cho lắm. Nhắc tới đây cũng chính là việc xấu trong nhà, muốn bày tỏ rõ ràng quả là khó nói.
“Tôi cũng không quan tâm rất cuộc chuyện gì đã xảy ra, bây giờ phải làm như thế nào? Nếu quả thật rơi vào tay Giang Anh Tuấn, mấy người nghĩ xem, hậu quả của chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?”
Abel đập tay vào bàn, vang lên một tiếng “bốp”
giòn dã. Hai người đang đứng trước mặt run rẩy, nơm nớp lo sợ đứng yên một chỗ, cúi đầu. Lúc này, ngay cả thở, bọn họ cũng không dám thở mạnh.
“Ông chủ của chúng tôi đang xử lý mọi chuyện rồi. Bây giờ, ngài ấy đang tập hợp hết tất cả lực lượng có thể điều động được trong gia tộc, nhất định sẽ giành lại được tất cả. Cho dù có không giành lại được thì cũng sẽ không để cho Giang Anh Tuấn tùy tiện chiếm đoạt đâu, ngài yên tâm…”
“Yên tâm à, tôi lấy cái gì để yên tâm đây. Trước kia tôi đến thương lượng đối sách với bọn họ. Ngày mai, nếu như mấy người vẫn không tìm ra được cách giải quyết thì Giang Anh Tuấn sẽ nuốt trọn tất cả đấy, mấy người cũng đừng nghĩ mọi chuyện dễ như vậy.”
Trong mắt Abel tràn đầy sự tàn bạo, nhìn hai người trước mặt mà khỏe miệng bỗng cong lên, nụ cười để lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, giống như là muốn ăn thịt người vậy. Trong mắt anh ta lộ ra vẻ lạnh lùng.
Hai người nuốt một ngụm nước bọt, đồng loạt lùi về phía sau một bước, gật đầu lia lịa giống như gà mổ thóc.
“Ngài Abel cứ yên tâm, bây giờ, chúng tôi lập tức gọi điện thoại cho ông chủ. Nếu như có tin tức gì mới thì sẽ gọi thông báo cho ngài luôn”
Nói những lời này xong, cũng không để ý có thể đi hay chưa, hai người vội vội vàng vàng kéo cửa ra rồi chạy ra ngoài. Đúng lúc người quản gia vẫn luôn đứng đợi bên ngoài rồi mới đưa bọn họ ra đến phòng khách an toàn. Trong phòng làm việc bỗng trở về vẻ yên tĩnh.