Chương 877
Nhan Nhã Quỳnh hơi lúng túng bước đến, cô chớp chớp mắt với Giang Anh Tuấn, rồi nhẹ nhàng chạy về phía phòng ngủ đằng sau.
Trong tình cảnh này đúng là cô không tiện đứng đây đợi anh, vì vô cùng khẩn trương và lúng túng cho nên cô không trông thấy động tác gọi cô lại của Giang Anh Tuấn.
Sau khi vào trong phòng nghỉ, cô căng thẳng vỗ vỗ ngực, trong này không có người ngoài, một mình cô tương đối tự tại, cô lấy điện thoại ra nằm trên giường lướt mạng xem tin tức, một mình cũng tự chơi vui quên trời đất.
Xem được tin tức nào đó thú vị cô còn bật cười “Ha ha”. Có điều cô vẫn luôn nhớ kỹ bên ngoài đang có người, cho nên chỉ cười rất nhỏ tiếng, hoặc là che miệng cười, hai người ở chung một phòng làm việc rất tự nhiên.
Hiếm khi mới có một ngày NhanKiến Định dậy trễ, anh ấy ăn mặc gọn gàng đi sang phòng bên cạnh, định hỏi Giang Anh Tuấn xem anh có muốn sở hà đối phó với Dương Minh Hạo hay không.
Nói thật ra thì, giữa anh ấy với Dương Minh Hạo mới có mối tử thù, nhưng NhanKiến Định cũng không muốn buông tha cho Abel, kẻ đứng sau màn. Mặc dù biết năm đó anh ta chính là hung thủ, nhưng không có chứng cứ nào, muốn âm thầm trả thù, nhưng lại không có bản lĩnh, đúng là bất đắc dĩ.
Cho nên anh ấy không muốn xử lý Dương Minh Hạo đơn giản như vậy, nếu như Giang Anh Tuấn không có ý kiến gì, thì anh ấy có thể bắt tay vào chuẩn bị.
Vừa đi tới cách vách, anh ta đã được Quản gia Sơn báo cho biết, đôi vợ chồng nhỏ đã đến công ty từ sáng sớm, vừa sáng đã ra khỏi cửa, điều này khiến NhanKiến Định giữa trưa mới dậy, chưa kịp ăn gì đã bị nhét vào miệng một đống thức ăn cho chó.
Bị dính chưởng bất ngờ, NhanKiến Định chỉ có một cảm giác duy nhất, là cổ họng nghẹn ngào, anh ấy lắc đầu đi về nhà.
Sau lần đó, NhanKiến Định càng thêm quyết tâm, sau này gặp chuyện gì bản thân sẽ tự quyết định, anh ấy chậm rãi đi về đến nhà, rồi đi xuống tầng hầm.
Bảo vệ sĩ mở cửa ra, bên trong không bật đèn, cả căn phòng tối đen. Lúc này rồi không thể nào vẫn chưa tỉnh được, NhanKiến Định hơi nhíu mày, khẽ sờ soạng lên tường một chút bật đèn kêu “Lạch cạch”
một tiếng. Dương Minh Hạo đang ngồi trên giường, còn Dương Thừa Húc thì co ro trên ghế sô pha, hai người giống như vừa đánh một trận vậy, quần áo rách tung tóe, ngay cả tóc trên đầu cũng rụng một đống, nhìn qua tương đối nhếch nhác, cũng khiến người ta buồn cười.
“Đến, gọi bọn họ dậy, rồi dẫn lên trên lầu.”
Có lẽ là do vấn đề thông gió không được tốt, cho nên rõ ràng là phòng khép kín có nhà vệ sinh, nhưng vẫn có một mùi thối kỳ quái tra tấn người khác, NhanKiến Định bị cái mùi này hun cho hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể sai người dẫn bọn họ đi theo.
Bị kéo ra ngoài, Dương Thừa Húc khẽ híp mắt lại, cơ thể rụt lại đi sau lưng Dương Minh Hạo, dáng vẻ khúm núm này khiến người ta khinh bỉ.
“Dương Minh Hạo, ông muốn ra ngoài sao? Hay là nên nói ông muốn để Dương Thừa Húc ra ngoài?”
Hai người vừa lên tới nơi, câu nói đầu tiên của NhanKiến Định đã làm cả hai choáng váng ngay tại chỗ, Dương Thừa Húc khẽ nuốt một ngụm nước miếng, vô thức nhìn về phía Dương Minh Hạo.
“NhanKiến Định, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được, cần gì phải quanh co lòng vòng, nếu cậu thật sự muốn để Thừa Húc ra ngoài, sao phải dùng một chiêu ly gián tình cảm bố con chúng tôi thế này, đi ra ngoài tất nhiên là chúng tôi muốn ra rồi, điều kiện là gì?”
NhanKiến Định là người thế nào, Dương Minh Hạo hiểu rất rõ, mặc dù phong cách làm việc không độc ác tàn nhẫn như Giang Anh Tuấn, nhưng tuyệt đối không phải là người dễ trêu chọc, lúc ấy rốt cuộc ông ta bị ma xui quỷ ám thế nào, lại giữ lại tai họa ngầm như vậy.
“Tôi có thể để ông về, có điều Dương Thừa Húc phải ở lại đây làm con tin, đương nhiên nếu như ông lựa chọn để Dương Thừa Húc quay về, vậy thì ông đành phải ở lại đây vậy, chỉ có một cơ hội lựa chọn, tôi cho ông cơ hội này, ông muốn để người nào đi?”