Chương 865
Xoay người, vị vào vai anh, cô nhỏ giọng nói: “Nếu Anh Tuấn muốn em ở bên cạnh anh thì đương nhiên là được. Có điều, để Tinh Hòa ở nhà, em không yên tâm. Lúc con bé tỉnh, phải bảo quản gia đưa con bé đến cho em xem.”
Giọng cô dịu dàng. Nhe trong giọng nói dịu dàng này lại giống như đang làm nũng, đương nhiên Giang Anh Tuấn sẽ không không đồng ý, anh gật đầu đồng ý với cô.
“Được rồi, anh có việc gì thì anh đi làm việc của anh đi. Em và Tinh Hòa sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh.”
Nhan Nhã Quỳnh ngẩng đầu, hôn lên khóe môi anh. Cô hơi híp mắt lại, động tác lưu loát trượt từ trên người anh xuống, sau đó nhanh như bay chạy ra ngoài.
Trong dáng vẻ vô cùng linh hoạt, giống như vừa rồi hòa toàn là đang chơi đùa với anh vậy. Nhất thời, Giang Anh Tuấn cũng không phân rõ được là rốt cuộc cô ngốc nghếch hay lanh lợi. Anh không nghĩ nhiều nữa, lắc lắc đầu, đứng dậy đi sang ngôi nhà bên cạnh. Giang Anh Tuấn tính toán thời gian, có lẽ Dương Minh Hạo cũng đã tỉnh lại rồi. Hỏi xong sớm thì anh cũng có thể sớm trở về với cô gái nhỏ này. Anh không có nhiều thời gian để ở đây tiêu tốn với ông ta.
Lúc anh đến, NhanKiến Định đã đứng bên giường bệnh, đã bắt đầu rồi. Dương Minh Hạo đã tỉnh lại, tuy trông có vẻ không có tinh thần lắm, nhưng chỉ cần ông ta có thể nói chuyện, những người khác cũng sẽ không để tâm.
Anh cũng không đi xem thử tiến độ bên phía Giang Húc Đông thế nào. Đương nhiên Công tước Otto hiểu nhiều hơn anh. Nếu như đến ông ta cũng không thể hỏi ra điều gia thì ai qua đó cũng chẳng qua là gây thêm phiền phức mà thôi.
“Dương Thừa Húc ở đâu? Rốt cuộc thứ mà ông muốn có được từ chỗ Abel là thứ gì? Dương Minh Hạo, có vài chuyện, ông có nói hay không thì chúng tôi cũng đều sẽ biết được. Chỉ có điều là quá trình phiền phức hay đơn giản mà thôi. Giờ ông nói ra, nói không chừng tôi còn có thể giúp cho ông. Nếu như để tôi tự mình điều tra ra, hậu quả sẽ không phải điều ông muốn nhìn thấy đâu. Tốt nhất là ông tự mình nghĩ cho kỹ đi.”
Sau khi đứng một lúc, NhanKiến Đinh ngồi xuống, khoanh chân, mặt không biểu cảm, hỏi.
Giang Anh Tuấn đi qua ngồi ở một bên khác, liếc nhìn anh ta một cái, chẳng nói lời nào. Hai người ăn ý gật gật đầu.
“Nếu như các cậu có thể điều tra ra được thì cần già phải đến nói với tôi những lời này? NhanKiến Định, chúng ta cũng cói là người quen cũ, cũng không cần giở trò như vậy với tôi chứ? Khụ, khụ khụ khụ…”
Vừa nói, Dương Minh Hạo vừa giữ lấy miệng ho. Trông ông ta giống như sắp ho ra cả phổi vậy. Cả khuôn mặt trắng bệch, sắc mặt ảm đạm, yếu ớt.
Giang Anh Tuấn không gay gắt. Nhìn theo trạng thái hiện giờ của ông ta, có thể kiên trì qua một tuần cũng có phần khó. Thời gian không đợi người, bất kể thế nào thì trong thời gian này cũng bắt buộc phải tìm ra được Dương Thừa Húc. Diệt cỏ không diệt tận gốc, mùa xuân tới rồi lại sinh sôi.”
“Dương Thừa Húc không phải con trai ruột của ông phải không? Dương Minh Hạo, nuôi con giúp người ta mà còn có thể tận tâm nuôi dưỡng như vậy, chắc cũng chỉ có mình ông thôi nhỉ? Để tôi đoán thử xem, rốt cuộc Abel là lấy gì uy hiếp ông?
Ban đầu, lúc điều tra ra Dương Thừa Húc không phải con đẻ của Dương minh Hạo, ngay đến cả Giang Anh Tuấn cũng ngạc nhiên mất một khoảng thời gian rất dài. Dù sao bất kể ai cũng không ngờ tới, Dương Minh Hạo lại sẽ đối xử với đứa trẻ không phải con đẻ của mình tốt đến như vậy, đến đế mức cho người đó cả hy vọng cứu mạng.
Người có thể khiến ông ta can tâm tình nguyện như vậy, đại khái cũng chỉ có người phụ nữ được nhắc đến trong ấn tượng của tất cả mọi người đó, người vợ hai mươi mấy năm trước của Dương Minh Hạo, người phụ nữ mà đến cả tên mọi người cũng không nhớ ra được.
Giang Anh Tuấn đứng dậy, sải bước đến đầu giường cúi đầu nhìn người không có chút sức sống nào trước mặt, lạnh giọng nói: “Người phụ nữ nào mà lại quan trọng như vậy, lại khiến ông không cần cả mạng cũng muốn đưa bà ta ra ngoài. Có điều, tôi rất tò mò một điểm, rốt cuộc Abel đã làm thế nào để giữ người trong tay anh ta? Dương Minh Hạo, lẽ nào ông chưa từng tò mò rốt cuộc bố đẻ của Dương Thừa Húc là ai sao?”