Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 392



“Bố nói lại lần cuối, muốn giải quyết chuyện ở công ty thì để cô ta tự tới, năm phút sau, nếu không thì không còn chỗ mà thương lượng đâu”

Thằng con ngốc chả hiểu gì, nhưng ông ta chỉ có một thằng con này, kể cả có ngu nữa thì ông ta vẫn phải bảo vệ nó sống yên ổn, khi trước đã đem nó tới với cuộc sống thì phải bảo vệ nó cả đời.

Dương Thừa Húc do dự một hồi, thấy Dương Minh Hạo hoàn toàn không có ý định đổi ý thì mới quay người xông ra ngoài, đây chính là cơ hội cuối cùng, dù thế nào cũng phải nắm lấy.

Chạy về phòng, chưa kịp thở thì đã hai tay chống eo: “Mộc, Nhật Linh, bố, bố bảo em đi, đi tới thư phòng, nói là, trong năm phút em phải qua đó, thì có thể thương lượng chuyện công ty”

Ăn nói lắp bắp nhưng cũng coi như đầy đủ, anh ta vẫy tay, từ chối ý muốn đỡ mình của Trần Nhật Linh, đẩy Trần Nhật Linh ra ngoài: “Thời gian, không nhiều, mau đi, đi đi”

“Vậy anh ngoan ngoãn ở phòng đợi em, đợi em đem tin tốt về đợi anh”

Nghe lời Dương Thừa Húc, nụ cười trên mặt Trần Nhật Linh trở nên xán lạn, quả nhiên cô ta nghĩ đúng, con người Dương Minh Hạo ngoài mặt tuy có vẻ như chẳng quan tâm tới điều đi, nhưng thực ra là một người rất mềm lòng, dù sao thì Dương Thừa Húc vẫn là con trai ông ta, không khuyên được con trai, ông ta sẽ cảnh cáo người ngoài.

An ủi Dương Thừa Húc xong, Trần Nhật Linh chạy về phía thư phòng, trong mắt là ý chí rất kiên định.

“Cộc cộc cộc!”

Động tác gõ cửa rất nhanh chóng, cô ta đứng ngoài của đợi một lúc rồi mới: “Chú Hạo, chú tìm cháu sao, bây giờ cháu vào được không?”



Giở trò trước mặt Dương Minh Hạo, Trần Nhật Linh hoàn toàn không có chút tự tin nào, cho nên lần này, cô †a quả thực rất có thành ý, hoàn toàn không dám giở trò gì.

“Vào đi”

Âm thanh trầm thấp vang lên, Trần Nhật Linh mỉm cười đi vào, không hoang mang gì mà ngồi trước mặt Dương Minh Hạo, tư thế rất lễ độ mà phóng khoáng, khác hẳn với bộ dạng của Dương Thừa Húc.

Càng tới gần, sự ngạc nhiên trong mắt càng rõ ràng hơn, dù nhìn nhiều hơn mấy lần, Trân Nhật Linh vẫn không thể không thừa nhận, sức hút cá nhân của Dương Minh Hạo quả thực không thấp hơn bất cứ con cháu thế gia nào ở Hải Phòng, bởi vì tuổi tác, nên thậm chí còn có vẻ cuốn hút hơn cả đám Giang Anh Tuấn, đây là điều mà trước giờ cô ta không ngờ được, cho nên kể cả thu lại cảm xúc rất nhanh nhưng vẫn bị Dương Minh Hạo nhìn ra được.

“Biết tôi tìm cô để làm gì không?”

Chuyện cần làm vẫn còn rất nhiều, Dương Minh Hạo không có thời gian mà phung phí cho Trần Nhật Linh, ông ta hỏi thẳng vấn đề.

“Đương nhiêu là biết, nhưng, có thể chú hiểu nhầm rồi, lần này cháu tới đâu là để hợp tác với chú mà thôi, bây giờ nhà họ Trần đã đang bắt đầu yếu thế, hình như chú với bố cháu dạo này hợp tác không vui vẻ lắm, người có mắt đều nhìn ra được điều đó, Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định rất nhanh thôi sẽ có thể dẫm Trần Tuấn Tú ở dưới chân, thời điểm này, đổi người hợp tác cũng là lựa chọn tốt nhất của chú nhỉ!”

Trong lòng thấp thỏm bất an, ngoài mặt lại không chút gợi sóng nào, Trần Nhật Linh mím môi, hai tay bất giác đặt ở hai bên mép váy, nắm thật chặt, trên trán bắt đầu toát mồ hôi, chỉ bị Dương Minh Hạo nhìn một cái thôi cũng khiến cô ta cảm thấy như phải đi dạo trong địa ngục một vòng, người như thế tại sao tới giờ vẫn là thị trưởng của Hải Phòng, cô ta vẫn không biết và cũng không muốn biết, chỉ muốn làm đối tác một cách thuận lợi là được.

“Vốn của cô đâu? Khi mới bắt đầu hợp tác với tôi, Trần Tuấn Tú đã tặng cả nhà họ Nhancho tôi, tôi mới miễn cưỡng đồng ý, cô cảm thấy cô có gì khiến tôi động lòng được, đưa ra xem nào?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv