Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 114



Nhan Kiến Định ngồi sang một bên giả vờ như không nghe thấy, em gái tự mình biết. Nếu loại chuyện xả khí này mà để cô làm ra trước mặt hai người đàn ông, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ không nhìn thấy mặt trời.

Khuôn mặt của Lê Quốc Nam đỏ bừng, đứng cách xa hơn một chút rồi nói: “Cái chuyện xả khí kia em tự hiểu đi. Em Quỳnh, anh đi ra ngoài trước. Về cơ bản, em sẽ xả khí trong vòng một ngày và sau đó em có thể ăn một số thức ăn lỏng. Em có thể ăn cơm bình thường trong vài ngày nữa.”

Vừa nói xong thì anh ta đã chạy ra ngoài, lúc này mà không chạy thì còn đợi đến khi nào nữa. Anh ta còn không quên quay đầu nhìn Nhan Kiến Định với ánh mắt đồng tình.

Nhan Nhã Quỳnh không còn tâm trạng để nghe nửa câu tiếp theo. Cô nghĩ rằng sau khi đứa bé ra đời, cô sẽ có thể thoải mái nhưng không ngờ cuộc đời đã giáng cho cô một cú đánh đầu tiên, điều thứ nhất cô nghĩ đến chính là muốn nhét đứa bé vào lại trong bụng.

Ở trong căn phòng đẹp tựa như mùa đông đã đến, Nhan Kiến Định lặng lẽ nhích ra xa một chút, trong lòng anh ấy có chút tự hào, cô em gái của anh ấy thật tuyệt vời, mới vài tuổi mà khí thế đã mạnh mẽ như vậy.

“Anh, anh nghĩ heo hấp ăn ngon hay là chiên ăn ngon… Nhìn nơi Lê Quốc Nam rời đi, Nhan Nhã Quỳnh nghiến răng lộ ra một tia ớn lạnh.

Trong lòng yên lặng thương tiếc cho Lê Quốc Nam ba giây, Nhan Kiến Định không chút do dự ngẩng đầu lên: “Đương nhiên là hấp rất ngon, không bị ngấy”

Có câu nói bạn chết vẫn tốt hơn tôi chết, anh ấy chỉ có thể vô cùng xin lỗi với Lê Quốc Nam. Nếu có cơ hội, anh ấy nhất định sẽ tìm cách bù đắp.

“Em cũng nghĩ như vậy. Chờ đến khi em có thể ăn thịt, anh trai nhất định phải giúp em, không được mềm lòng”

Cô dùng ánh mắt sâu kín nhìn về phía Nhan Kiến Định, vẻ u oán trên gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Quỳnh khiến Nhan Kiến Định cảm thấy xót xa. Anh ấy bước tới ôm lấy em gái vào lòng, cẩn thận an ủi, Lê Quốc Nam sẽ không biết mình bị đá đi đâu rồi.



Khi mới sinh ra đứa bé khá nhăn nheo, lại đỏ ửng nhưng sau vài ngày, lập tức trở nên béo trắng giống như được thổi khí vào vậy, thật ra có chút gần giống với những gì Nhan Kiến Định miêu tả lúc đầu.

Mặc dù trên người đứa bé vẫn còn một ít màu đỏ nhạt nhưng cơ thể cũng đã trở nên rất tốt rồi.

Mấy ngày nay Nhan Nhã Quỳnh đều có thể ăn ngon, ngoại trừ có chút bất bình khi đối mặt với Lê Quốc Nam thì không có vấn đề gì khác. Sắc mặt cô hồng hào, ngày nào cũng ôm con, cô ước ao hai mươi tư giờ mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh đứa bé.

Đôi khi Nhan Kiến Định thấy ghen tị khi nhìn thấy như vậy nhưng vì trước đây anh ấy đã kéo dài rất nhiều công việc để có thể đi chăm sóc Nhan Nhã Quỳnh nên bây giờ anh ấy vô cùng bận rộn, anh ấy có thể đến bệnh viện mỗi ngày để nhìn qua đã là tốt rồi. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Hôm nay như thường lệ, khi đứa bé đang tắm, Nhan Nhã Quỳnh đã có thể tự mình ra khỏi giường. Cô ra ngoài phòng cho em bé, nhìn cô y tá vẩy nước lên tay chân nhỏ như ngó sen của đứa bé, dường như trái tim yêu thương của cô đã tan chảy.

Nếu không phải bây giờ cô chưa thể chạm vào nước, phỏng chừng cô đã sớm xông lên rồi.

Thực ra cơ thể của đứa bé vẫn rất sạch sẽ, vẫn thoang thoảng mùi sữa, chẳng qua hàng ngày tắm cho bé để thuận tiện kiểm tra cơ thể một chút thôi. Sau khi y tá rửa sạch bằng nước ấm, cô ấy đeo vòng bơi cho đứa bé rồi để bé bơi trong nước.

Tay chân non nớt vừa đá vừa vuốt trong nước, nước bắn tung tóe khắp nơi, còn đứa bé đang chơi rất vui vẻ.

Đứa bé lớn thật nhanh, nếu không phải đứa bé lớn lên trong tâm mắt của cô, Nhan Nhã Quỳnh không thể tin được đứa bé đỏ hỏn và nhăn nheo lại có thể xinh đẹp như vậy.

Giống như cậu bé trong tranh Tết, mập mạp, trắng trẻo, lại trắng nõn và khi cười rộ lên trông như một thiên thần nhỏ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv