Chương 1172
Sự chênh lệch to lớn như thế, đừng nói NhanVăn Minh, ngay cả NhanMộc Trà cũng không nhịn được tức giận đến nỗi miệng lưỡi đều phát run.
“Nếu cô chủ đã nói như thế, hai người tốt nhất nên về đi. Những chuyện cô chủ đã hứa với các người tất nhiên sẽ không quên, chỉ là hiện tại trong người có chuyện quan trọng hơn, sau khi giải quyết xong sẽ xử lý chuyện của các người”
Còn không chờ hai người đó kịp phản kháng, quản gia đã vung tay lên, mấy người vệ sĩ liền bước tới cứng rắn kéo họ ra ngoài.
“Mời cô chủ vui vẻ dùng bữa. Trước khi đi cậu chủ đã dặn dò chúng tôi, nếu cô chủ thấy buồn chán thì có thể đi tìm cô Nhã Quỳnh chơi!”
Là người đã gắn bó với Công tước Otto gần như cả cuộc đời, dưới tình huống NhanKiến Định không có ở nhà, NhanMinh Tú cũng chỉ có thể được xem là một nửa chủ nhân, quản gia trực tiếp không phụ trách chuyện trong nhà không thành vấn đề, nhưng cái nhà này sau này nhất định sẽ giao vào tay NhanMinh Tú. .
Vì vậy kể từ khi NhanMinh Tú đến, quản gia không biết vô tình hay cố tình giao một số thứ cho cô ấy làm.
Trong lòng mọi người đều biết rõ mục đích của ông ấy, cho nên mặc dù đôi khi gặp phải những vấn đề khó hiểu khác nhau, NhanMinh Tú vẫn cần chặt răng kiên trì, những thứ cô học được tất nhiên rất nhiều nhưng vẫn cần phải bồi dưỡng thêm!
“Tôi hiểu rồi, ông quản gia, bây giờ ông có thể liên lạc với Kiến Định được không? Tôi có chút lo lắng cho anh ấy nhưng điện thoại của anh ấy lại không gọi được”
“Từ khi NhanKiến Định rời đi, NhanMinh Tú không biết đã gọi cho anh ấy bao nhiêu cuộc điện thoại, cuộc gọi nào cũng không có người trả lời, biết là anh ấy đang bận nhưng trạng thái không liên lạc luôn khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu “Chúng tôi cũng không thể liên lạc được với cậu chủ trong thời gian cậu ấy ra ngoài này, cô chủ nếu muốn liên lạc với cậu chủ, nếu không ngại thì có thể đi hỏi cậu Giang”
Quản gia mím môi suy nghĩ một lát, trên mặt nở nụ cười khéo léo.
“Vậy thì lát nữa tôi sẽ đi hỏi Nhã Quỳnh, nếu không có chuyện gì thì mọi người để giải tán hết đi!”
Mọi người đều bị đuổi đi, xem náo nhiệt cũng đã xem đủ rồi, NhanMinh Tú cũng không có hứng thú để cho một đám người nhìn chấm chằm cô ăn cơm, sợ khó tiêu, cũng sợ tác phong ăn uống của cô kém, khiến người khác chê cư: Trước đó ồn ào một trận, ăn sáng xong đã hơn chín giờ, tính toán thời gian, Nhã Quỳnh chắc cũng đã thức dậy Lên lầu thay một bộ quần áo, NhanMinh Tú chào hỏi quản gia liền chạy ra cửa!
Giang Anh Tuấn sáng sớm đã đến công ty, NhanMinh Tú đúng lúc này tới, nhìn thấy NhanHướng Minh đang dắt Tinh Hòa đi ăn sáng.
“Sao mẹ con còn chưa dậy thế!”
Mặc dù cảnh một đứa nhỏ đút cho mọt đứa nhỏ khác ăn rất vui tai vui mắt nhưng NhanMinh Tú vẫn mỉm cười cầm lấy chiếc thìa trên tay Hướng Minh, bảo cậu bé mau đi ăn sáng.
“Ba nói mẹ bận rộn cả ngày tối về rất mệt mỏi, không được quấy rầy mẹ, để mẹ ngủ thêm lát nữa”
Lễ nghỉ trên bàn ăn của NhanHướng.
Minh được dạy dõ rất tốt, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy đẹp mắt rồi.
“Đợi lát nữa dì giúp con kêu mẹ dậy được không? Con dẫn Tinh Hòa đi ra ngoài chơi một hồi, chờ mẹ con xuống lầu thì chúng ta ra ngoài đi chơi có được không?”
Sau khi quay lại với NhanKiến Định, NhanMinh Tú liền vô cùng muốn có một đứa con, có lúc còn ước đem Tinh Hòa về nhà mình nuôi, tất nhiên cô cũng rất thích anh bạn nhỏ NhanHướng Minh, con trai nhỏ vô cùng ấm áp với mẹ, quá hâm mộ!
“Không vội ra ngoài chơi, chờ mẹ con nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy nói, dì ăn sáng chưa? Dì có muốn ăn thêm gì không?”
Mặc dù được dạy dỗ ăn ngủ không được chuyện, nhưng đều là người một nhà, ăn cơm nói mấy câu cũng không có hại với cơ thể.
“Vậy được rồi, dì sẽ không quấy rầy mẹ con, đợi lát nữa rồi đi xem mẹ con có được không?”