Chương 1136
“Ngài Hoäc, chúng tôi được cô Nhan Nhã Quỳnh và cậu chủ nhỏ NhanHướng Minh phái tới để cứu người, chủ nhân của chúng tôi là công tước Otto, chờ một chút tôi sẽ nói với đội trưởng đưa cô Nhan Nhã Quỳnh và cậu chủ nhỏ NhanHướng Minh đến”
Hai người vừa nói xong thì trong tay đột nhiên xuất hiện một cái còi, không biết từ đâu xuất hiện, một tiếng còi đột nhiên vang lên và có tiếng còi thứ hai ở đẳng xa sau đó.
không lâu ngay sau đó là tiếng còi thứ ba, âm thanh càng lúc càng gần và đến cuối cùng thì Nhan Nhã Quỳnh loạng choạng đi theo một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện trước mặt mọi người, NhanHướng Minh cũng nằm tay cô và từng bước bước đến.
Khi thấy có người đến NhanKiến Định và Hoäc Anh Tuấn mới từ từ buông lỏng cảnh giác: “Ở trong có một đứa trẻ nhưng ở bên trong nước toàn là rẳn cho nên phải cứu ra càng nhanh càng tốt, có mang theo dụng cụ không?”
Bây giờ cũng không phải lúc mà nhắc đến chuyện quá khứ, Hoäc Anh Tuấn liếc nhìn Nhan Nhã Quỳnh một cái rồi quay ra hỏi hai người trước mặt.
“Chúng tôi sẽ vào trong cứu người, anh hãy ở bên ngoài chờ”
Nói xong hai người trực tiếp bỏ dây thừng ra và móc vào cành cây ở trên tay của Hoäc Anh Tuấn rồi xoay người đi vào nhà gỗ, một lúc sau Vũ Nguyên Hải cũng đi ra và sau đó liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc, âm thanh mỗi lúc một gần, đứa trẻ nằm trong một chiếc hộp được bế ra ngoài.
“Đám cháy lớn như vậy, đứa trẻ như thế này ngược lại sẽ càng an toàn hơn”
Vệ sĩ của Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh bước tới phía trước giải thích và nói: “Chúng ta phải đi ra ngoài ngay lập tức, đám cháy quá lớn rồi nếu chậm trễ một chút là sẽ không ra được đâu”
Gặp mặt trong cơn nguy hiểm đáng lẽ phải ôm đầu mà khóc lóc.
nhưng bây giờ đến thời gian để hồi tưởng lại chuyện ngày xưa cũng không có, sắc mặt của hai người NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn đều thay đổi, Nhan Nhã Quỳnh cũng cảm thấy đau khổ nhưng bọn họ biết đây không phải là lúc thích hợp để nói chuyện.
Đi tới nắm chặt lấy tay của Giang Anh Tuấn rồi theo sau anh ấy mà chạy ra ngoài.
Đội của họ rất nhanh nhẹn đi trước mở đường và tìm hướng đi, từ lúc bước vào tìm người còn chưa đến mười phút và cũng chưa tới năm phút để ra ngoài, bây giờ họ đã ở gần vùng ngoại ô, xung quanh đều là cây cối đã bị thiêu rụi.
Cũng may trước đó trời mưa, thời gian lâu như vậy cho nên ặc dù cây cối bị cháy, khói dày đặc nhưng thực ra ngọn lửa cũng không lớn lắm.
Nhìn về phía trước có thể mơ hồ thấy những người đang canh giữ ở cách đó không xa, có lẽ là vì chuyện đột nhập lúc trước của họ mà bây giờ đã tăng số lượng người canh giữ lên rất nhiều, muốn xông vào.
e rằng cũng không dễ dàng!
“Các vị xin hãy đi theo phía sau tôi, tôi nhất định sẽ đưa mọi người ra ngoài, sau khi ra ngoài rồi bất luận có xảy ra chuyện gì thì hãy cố gắng chạy về phía trước và ngàn vạn lần đừng quay đầu lại nhìn!”
Nếu có bốn mươi người thì hai mươi người trong số họ có thể đấu lại được nhưng nếu có cả gần trăm người cho dù họ có thể đánh tuy nhiên nếu vừa phải đánh vừa phải bảo vệ người thì không thể chạy thoát được.
Sau khi người đội trưởng nói xong liền đưa tay ra để ra kí hiệu đến ba, đợi đến lúc đếm đến Hoäc Anh Tuấn bế NhanHướng Minh, Nhan Nhã Quỳnh thì nắm chặt lấy quần áo của Giang Anh Tuấn hai người đưa mắt nhìn nhau, người đội trưởng vừa vẫy tay một cái hơn hai mươi người liền xông ra ngoài mà không hề phát ra tiếng động, giống như một con hổ đang săn mồi, bọn họ cứ im lặng lao ra ngoài.
Những người canh gác bên ngoài mất cảnh giác nhưng họ đều là vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt nên động tác vẫn rất nhanh, mấy chục.
người liền lao ra như điên.