Chương 1119
“Thưa ông chủ, anh có gì cần dặn dò ạ?”
Người quản gia liếc nhìn xem người gọi điện đến là ai, rồi nhanh chóng bắt điện thoại, hỏi.
“Nếu bà chủ tỉnh lại đi xuống lầu, bảo cô ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt, công tước Otto tỉnh lại rồi”
Giang Anh Tuấn điềm tĩnh nói, chỉ trong mấy phút đồng hồ bác sĩ kiểm tra, anh không chỉ gọi điện về nhà mà còn thông báo cho NhanKiến Định.
NhanKiến Định đến rất nhanh, sau mười phút bác sĩ kiểm tra NhanKiến Định đã đến nơi, còn Nhan Nhã Quỳnh thì không thấy bóng dáng đâu, chắc vẫn đang ngủ. Chuyện xảy ra ngày hôm qua thật sự rất khó để cô có thể chạy ra ngoài, tốt hơn hết nên nghỉ ngơi một lát “Ông ngoại, ông thấy trong người thế nào?”
Công tước Otto tỉnh dậy, anh em nhà họ Nhanchắc chẳn là hai người vui nhất.
“Ông không sao….. Mấy ngày nay Abel vẫn an phận chứ?”
Tỉnh dậy.
và có thể nói chuyện, công tước Otto hít một hơi thật sâu rồi hỏi, cả người chỉ cảm thấy tức ngực và khó thở, như thể gần như không thể thở được.
“Không sao, con có thể xử lý những chuyện này. Ông ngoại dưỡng thương cho tốt. Mấy ngày nay Nhã Quỳnh học ở nhà, lát nữa con sẽ đưa em ấy đến gặp ông”
NhanKiến Định nói một cách nhẹ nhàng, giống như một người bố kiên nhãn an ủi con mình.
“Không lo lắng những chuyện này, Abel là người như thế nào, ông biết rõ, bây giờ thành thật nói cho ông biết chuyện gì đã xảy ra”
Kể từ lúc bị ám sát, công tước Otto đã không còn lòng tin với Abel.
“Chờ ông khỏe lại, chờ ông về nhà rồi con sẽ kể ông nghe được không, hiện tại con vẫn có thể chống chọi được, bây giờ ông hưởng phúc đi, người con cao ráo, con tạm thời chống đỡ được rồi, đợi đến khi nào con không thể chịu được nữa, con sẽ gọi ông giúp đỡ!”
NhanKiến Định vừa dỗ vừa vuốt tóc, ánh mắt lại hiện lên một tia sáng.
“Các con về trước đi, các con đều bận, ông biết, ông trước đây cũng vậy, kiên trì chút là được”
Kể từ lần thoát chết này, công tước Otto đã nhìn ra rất nhiều điều.
Một số việc nên như nào thì theo như thế, nếu không ép được, tại sao.
lại làm mọi người đều không vui. Nhưng có một số chuyện nên tính toán thì cần phải tính toán, không cần thiết phải vì người khác mà khiến bản thân không vui!
Một câu nói rất mâu thuẫn, nhưng mọi chuyện không phải đều như vậy sao, vạn vật trên đời đều có những điều mâu thuẫn.
“Vậy thì con và Anh Tuấn về trước. Khi nào Nhã Quỳnh tỉnh lại, con sẽ đưa em ấy đến gặp ông”
Thời gian gấp gáp, bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây nữa. NhanKiến Định gật đầu, đứng dậy chờ Hoäc Anh Tuấn đi theo, cùng nhau bước ra ngoài.
“Người ở đâu tôi đã tìm thấy, có một khu rừng ở phía sau chỗ đó không xa, sau khi bước vào thì rất khó trở ra và khu rừng cũng không.
lớn lắm. Nếu Abel cho người bao vây khu rừng và đốt, Tỉnh Hòa và Minh Tú sẽ không bao giờ có thể thoát ra được”
NhanKiến Định gần như không nhắm mắt cả đêm, và đôi mắt của anh ta lúc này đã đỏ hoe.
“Những lời như vậy chỉ có thể chứng minh rằng Abel có thể có suy nghĩ về vấn đề này. Chúng ta vẫn không chắc những gì hai bố con họ nói là sự thật, và chúng ta cần phải cẩn thận”