Chương 1083
Chờ đến khi hai người đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, một ngày trôi qua cũng tương đối bình lặng, nhưng không biết khi nào thì có vài thứ dậy sóng. Bên ngoài đột nhiên có một tin đồn rầm rộ, nhanh chóng lan truyền khắp cả thành phố, ngay cả kẻ hành khất hay vô gia cư nằm bên lề đường cũng túm lại bàn tán.
Tin này khi vừa mới đồn đi chẳng mấy người tin cả, nhưng chờ đến khi người của Abel nhảy ra đè ép ngăn chặn khắp nơi, rồi sau đấy dần trở nên hoảng loạn, vài người vốn là chẳng tin tưởng cũng từ từ buông bỏ quan niệm ấy, trái lại chỉ đứng ở bên cạnh xem cạnh, xem vở kịch đời sống này.
“Nhất định pAnh Tuấn tỏa toàn bộ tin tức cho tôi, tìm ra đám đàn bà chết tiệt ấy chưa?”
Abel nhìn đám vệ sĩ đứng trước mặt mình, rống giận.
“Bang!”
Một cú hất quét hết tất cả những thứ có trên bàn xuống đất.
Vô lực bước lùi về sau hai bước, ngồi sụp trên ghế, hai bàn tay xanh xao bụm mặt cúi gằm, mồ hôi men theo khe hở tràn ra ngoài.
“Thưa ngài, chúng tôi đã gần như nắm được hành tung của họ, nhưng mà người đứng phía sau lưng họ bảo hộ họ rất chặt chẽ, chúng tôi tạm thời chưa tìm ra cơ hội nào để ra tay cả. Về tin tức, chúng tôi cũng đã gia tăng phong tỏa, nhưng bây giờ đã lan ra quá rộng, chúng tôi tạm thời vẫn chưa…
Gã vệ sĩ theo bản năng lui về phía sau từng bước, cúi đầu chẳng dám ngẩng lên nhìn mặt Abel, thậm chí khi nói chuyện cũng chẳng dám lớn giọng.
“Thế tôi dùng mấy người có ích gì? Đã qua ba ngày rồi, nếu tin tức vẫn không được ngăn chặn, đảm các người cũng khỏi cần quay về đây!”
Càng để qua lâu, mọi chuyện sau này sẽ càng khó mà thực hiện được, kẻ cực kỳ rành rọt chiến thuật tâm lý, Abel rất rõ ràng những chuyện này.
“Xin ngài yên tâm, trong vòng ba ngày, chúng tôi chắc chắn sẽ phong tỏa toàn bộ tin tức!”
Sau khi dứt lời, đảm vệ sĩ như là bị quỷ ám phía sau lưng, sắc mặt gấp gáp hướng về phía cửa ra, chạy chầm chậm rời khỏi phòng làm việc riêng của Abel.
Căn phòng thoáng chốc im bặt, chỉ còn lại tiếng “tích tắc, tích tắc”
vang lên rất khẽ từ chiếc đồng hồ treo cách đấy không xa. Abel ngồi ngồi im đấy rất lâu mới ngẩng đầu lên, đi đến bên cửa sổ nhìn ra phương xa.
Ở xa kia mang một mảng sáng màu cam vỏ quýt, hoàng hôn chậm rãi chợp tắt, bầu trời sẽ sớm nhuộm một màu đen, vẻ mặt ông ta bình tĩnh, ánh mắt xoay chuyển rất nhanh, vừa nhìn sẽ thấy ngay trong đó đang chất chứa toan tính điều chi, hoặc lắm khi chỉ là nỗi uất nghẹn bởi có người phá hư chuyện của mình.
Mấy ngày nay sắc mặt của Công tước Otto tuy rằng đã hồng hào hơn một chút, nhưng dấu hiệu tỉnh lại thì chẳng hề có, Nhan Nhã Quỳnh dù rảnh hay bận cũng vẫn cứ chạy qua thăm ông vài ba chốc, tuy Giang Anh Tuấn không đồng ý, nhưng nhờ có NhanHướng Minh giúp đỡ, cô vẫn chạy qua rất nhiều lần.
Có điều đại đa số thời điểm, cô chạy về nhà không kịp, bình thường đều là Giang Anh Tuấn đi cùng NhanHướng Minh đến đón cô.
Chuyện như thế, trong đoạn thời gian buồn tẻ khiến lòng người nản chí này, vẫn giúp cho gia đình của họ có đôi chút niềm vui.
Khi sắc hoàng hôn dần buông, Nhan Nhã Quỳnh vẫn như mọi khi bị Giang Anh Tuấn xách về nhà, ngồi trong phòng khách khoanh hai tay trước ngực, anh nghiêm mặt chẳng chịu để ý tới cô. Tình cảnh như này, suốt mấy ngày qua cậu bạn nhỏ NhanHướng Minh nhìn mãi cũng chai sạn cả rồi, dắt Tinh Hòa đi ngay về phía bàn ăn.
Giang Anh Tuấn xụ mặt tức giận nhìn ba người nhà chẳng khiến anh bớt lo cho nổi kia, bất đắc dĩ nhấc tay xoa lấy xoa để mặt mình, sau đấy mới chậm như rùa mà đi đến trước mặt Nhan Nhã Quỳnh, quỳ một gối xuống đất nhìn lên, một cặp mắt đen tuyền, tối như màu mực nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Nhan Nhã Quỳnh vốn là chẳng hề thấy tội lỗi gì, thế mà khi bị Giang Anh Tuấn nhìn như vậy, phút chốc trái tim trở nên luống cuống cả lên, ánh mắt cũng dời đi tránh né.
Thấy bộ dáng như thế này của cô, Giang Anh Tuấn làm sao mà không biết cô đang nghĩ gì cho được chứ. Bó tay thật, anh nhếch khóe môi cười lên, vươn tay nhào nắn hai bờ má của cô, để cho cô gái nhỏ này phải nhìn thẳng vào mình, mặt chẳng chút nào thay đổi, bảo: “Lần sau em ngoan chút đi, muốn đi thì nói với anh một tiếng, để anh có thể đi chung với em sang thăm ông ngoại, có được không!”