Do cảnh sát vẫn chưa biết về vụ thảm sát trong toà nhà nên không có ai đi theo chiếc xe cứu thương này cả.
Trong xe chỉ có một y tá, và người y tá kia hiện đang an ủi Phương Oánh Oánh đang run lẩy bẩy.
Còn một nạn nhân nam còn sống sót. Sau khi thấy cảnh lá thư tự cháy kia, anh chỉ ôm đầu rúc vào một góc xe, không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu lên nhìn quanh mà cứ đắm chìm trong thế giới của mình như vậy, toàn thân tràn ngập không khí bi thảm.
Đây là khách thuê nhà sống một mình ở hộ 504. Cô bạn gái khi cãi nhau với anh đã nguyền rủa rằng cả đời anh sẽ không có bạn gái, khiến anh tức giận tự nhốt mình vào phòng vệ sinh.
Đến khi thấy khói bốc lên, anh nghi ngờ ra khỏi nhà vệ sinh thì phát hiện bạn gái mình đã treo cổ trên quạt trần ở phòng khách. Lúc ấy anh sợ ngây người, nếu như không nhờ có người phá cửa cứu anh ra thì không chừng anh đã chết cháy ở nơi đó rồi.
Có lẽ anh hèn nhát vô dụng, nhưng anh thật sự rất yêu bạn gái, yêu vô cùng. Anh không rõ vì sao cô lại lại tự sát đột ngột như thế, chẳng lẽ vì câu nói của anh lúc tức giận? Đồ con gái xấu tính ngu ngốc, cô chết đi! Cô có chết tôi cũng không đau lòng đâu!
… Bí ẩn này sẽ ám ảnh anh suốt cả cuộc đời.
Thành Chu cố ý không nhìn sang Phương Oánh Oánh. Tuy hắn biết việc làm tàn khốc cô đã gây ra có liên quan rất lớn đến chuyện nguyền rủa, nhưng dù sao thì hắn cũng đã phải chứng kiến tấn thảm kịch ở hộ 105 thật nhiều lần, thế nên làm sao hắn có thể nhìn thẳng vào hung thủ ở ngay kia được.
Dù lúc này Phương Oánh Oánh đáng thương đến mức nào đi chăng nữa, hắn cũng không cách nào xoá đi hình ảnh kinh khủng ấy trong đầu mình được. Hắn không khai báo với cảnh sát rằng Phương Oánh Oánh giết người, không phải vì thương cảm mà vì không biết giải thích như thế nào cả.
Nếu như cảnh sát hỏi hắn làm sao biết nhiều chi tiết như vậy thì hắn biết đường nào mà đáp đây?
Vả lại nếu cảnh sát hỏi hắn vì sao lúc ấy không cứu người thì hắn phải trả lời ra sao? Dù gì thì hung thủ vẫn chỉ là một cô gái trông có vẻ yếu đuối thôi mà.
Thành Chu tránh đi những người khác, chuyển qua Nhậm Hoa bên cạnh, rồi nhất thời không biết phải nói gì nữa. Đến lúc này, hắn vẫn chưa hoàn toàn ý thức vấn đề rằng cậu trai này rất có thể sẽ trở thành một trong những trách nhiệm của hắn trong tương lai.
Hồng Diệp ngồi chặt cứng trong lòng Thành Chu, nhìn quét qua cậu trai ngồi cạnh bên với ánh mắt xấu xa đầy khinh thường.
Nhậm Hoa ngơ ngác rét run cả sóng lưng. Cậu cảm nhận được rõ rệt một luồng ác ý và bài xích đang phóng về phía mình.
Thành Chu còn đang suy nghĩ phải vào đề như thế nào…
Kết quả, không đợi Thành Chu mở miệng, Nhậm Hoa đã vội lên tiếng trước: “Em biết chị Phương gửi em cho anh, nhưng em sẽ cố gắng không để anh chịu thêm phiền toái nữa đâu. Em tự lo cho mình cũng được mà, em sắp mười sáu tuổi rồi, em có thể tự nuôi sống chính mình.”
Thành Chu lại muốn bàn bạc với cậu một chút, xem có nên chia cho cậu một phần ba tiền xổ số một trăm vạn nhân dân tệ của Diêu Phương Thanh hay không. Lúc đọc đến đoạn này, trái tim của hắn suýt nữa đã nhảy ra khỏi ngực.
Khoản tiền ngoài ý muốn này khiến hắn khó xử quá.
Cho nên sợ thì nhiều, mà vui thì lại không có bao nhiêu.
Nhưng bây giờ Nhậm Hoa nói như vậy, nhìn cậu trai tiều tụy suy yếu lại cố tỏ ra kiên cường, Thành Chu cảm thấy đau lòng thế nào ấy.
Cho dù cho cậu nhóc năm mươi vạn thì sao?
Một đứa trẻ như vậy, nhà cửa đã cháy mất, lại không có bất cứ người thân đáng tin cậy nào… nếu bị người xấu lừa gạt hết tiền hay gặp chuyện gì mất hết tiền thì làm sao bây giờ?
Thành Chu cũng không cảm giác mình có năng lực dạy bảo người khác, nhưng ít ra hắn có thể trông thấy được những sai lầm cậu trai có thể mắc phải.
“Ờ thì… Anh muốn nói với cậu là…. Cậu có thể đến ở trong nhà của anh… Anh có thể lấy thư phòng làm phòng ngủ cho cậu. Về sau anh cũng sẽ làm người giám hộ cho cậu, đốc thúc cậu đến trường, bảo vệ cậu này nọ… E hèm! Cậu không cần cảm kích anh đâu, bởi vì đây là do Diêu Phương Thanh nhờ anh, hơn nữa cô ấy còn để lại một khoản tiền tạo điều kiện cho cậu đến trường nữa.”
Hồng Diệp bĩu môi khó chịu, nhéo đùi ba nó mạnh thiệt mạnh.
Thành Chu đau nhe răng trợn mắt, vội vàng bắt lấy hai cánh tay Hồng Diệp lại, không cho nó lộn xộn.
Nhậm Hoa lập tức định nói gì đó.
Thành Chu giơ tay lên, “Nghe anh nói hết cái đã.”
“Cô ấy cho anh một tờ vé số độc đắc một trăm vạn nhân dân tệ và một sợi dây chuyền vàng khoảng mấy nghìn tệ, sau đó nhờ anh giúp cô ấy ba chuyện. Thế nên anh chia số tiền đó làm ba phần, trong đó một phần dùng để giúp cậu trang trải cuộc sống sau này cho học phí và các khoản chi tiêu, chừng đó tiền tính ra khoảng ba mươi lăm vạn.” Thành Chu nói chuyện nghiêm túc đến độ Nhậm Hoa không thể nào ngắt ngang lời hắn.
Hồng Diệp thoả mãn mà nghĩ thầm… Đ úng thế, quyết định vậy đi, ném tiền cho thằng đó rồi để nó tự xử đi!
Thành Chu chân thành nói với Nhậm Hoa: “Có lẽ cậu sẽ thấy anh dài dòng, nhưng anh cảm thấy những điều này rất quan trọng. Dù có quan hệ như thế nào với nhau đi nữa thì vẫn nên rõ ràng trong chuyện tiền nong. Thực tế thì anh và cậu vẫn chưa thể gọi là tín nhiệm nhau được mà.”
Nhậm Hoa có chút lúng túng, thấp giọng nói: “Em không cần tiền, đó là tiền chị Phương cho anh mà. Ý của chị ấy là bảo anh đốc thúc em đến trường và ra mặt giúp em lúc cần thôi, chứ không phải bảo anh chi tiền cho em đâu.”
Thành Chu lắc đầu, “Ý của cô ấy là ý của cô ấy. Cô ấy đã giao tiền cho anh thì anh có quyền chia tiền mà.”
Thành Chu hỏi thăm Nhậm Hoa một ít về hoàn cảnh cơ bản, cuối cùng vỗ đùi nói: “Cậu định thi trung học một lần nữa là được đấy. Ba năm trung học, bốn năm đại học, rồi thêm hai đến ba năm cao học, toàn bộ học phí cộng lại cần chừng hai mươi vạn, còn tiền sinh hoạt mỗi tháng chừng hai vạn, cộng lại cũng cỡ hai mươi vạn. Rồi thêm mấy chi phí phát sinh này nọ đến lúc cậu đi làm thì con số cũng gần năm mươi vạn rồi.”
“Tốn nhiều như vậy sao?” Nhậm Hoa thoạt trông rất hoảng sợ. Cậu cắn môi, “Sau này em sẽ tự kiếm tiền chi tiêu và học phí.”
“Tiền cậu kiếm là tiền cậu kiếm.” Trái tim Thành Chu đã nhỏ máu rồi. Không tính không biết, tính rồi mới giật hết cả mình. Nuôi con, dù bắt đầu nuôi từ lúc mười sáu tuổi cũng đã phải tốn tiền nhiều như vậy. Đây chỉ là tính toán căn bản nhất thôi, nếu để thằng nhỏ học thêm lớp nó thích hoặc lớp năng khiếu thì không biết còn phải chi bao nhiêu nữa.
“Cho nên trước khi vào đại học cậu nên ở cùng với bọn anh đi, để có thể tiết kiệm một phần lớn tiền thuê nhà. Về số tiền ba mươi lăm vạn kia thì anh sẽ đứng tên cậu. Nếu cậu lo lắng thì đặt mật mã hai lần cũng được.”
Cái gì? Tại sao lại quay về chỗ này rồi?!
Hồng Diệp tức giận, quay đầu cắn ba nó, “Đưa hết một trăm vạn cho nó để nó tự… Ư… Ưmmmm…!”. Tên khốn, dám che miệng ông à?!
Nhậm Hoa nhìn bộ dáng đố kỵ điên người của tên vua con trong lòng anh nhà được cha nó ngàn sủng vạn yêu đến nỗi sắp hỏng bét, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Dù là đối phương chỉ là một thằng oắt con, nhưng lòng tự tôn kiêu ngạo và cố chấp của cậu trai cũng không khỏi nổi lên một chút ý đồ trả thù xấu xa. Chỉ có điều…
Cậu trai rũ mi… Khi còn bé, cậu vẫn luôn mong được thay đổi người cha. Nếu như có một người cha luôn yêu thương, quan tâm, cưng chiều mình như vậy thì ai lại muốn chia sẻ cha mình cho người khác chứ?
“Không cần phiền toái như vậy đâu. Thật đấy!” Nhậm Hoa nhanh chóng ngẩng đầu, nói: “Em nghĩ chắc anh vẫn chưa biết, khu chung cư của bọn em sắp bị phá bỏ và dời đi nơi khác rồi. Và nếu vậy thì người ta sẽ đến để thoả thuận tiền đền bù, vì thế tâm lý mọi người trong dãy nhà đều hoang mang trong khoảng thời gian này cũng là do việc này.”
Thành Chu vui vẻ… Phá bỏ và dời đi nơi khác ư? Đối với đa số người dân thì việc này khá tốt! Thậm chí rất nhiều người nghèo đều nhờ việc này mà thoát khỏi cảnh đói nghèo.
“Cũng do chị Phương biết việc này nên mới đưa tiền cho anh, nếu không chị ấy sẽ không đề cập đến đâu. Một trăm vạn kia là gửi cho anh thật đấy. Tụi em được tiền đền bù nhà cửa rồi, anh không cần phải nghĩ nhiều đâu.”
Nhậm Hoa rất cảm kích Thành Chu, mặc cho Thành Chu có thật lòng hay không. Ít ra thì hắn cũng đã nghĩ đến cậu, hơn nữa trông hắn như định trích tiền cho cậu đi học thật vậy.
Để cho Thành Chu… chủ yếu là để cho tên vua con với cặp mắt rực lửa kia yên tâm, Nhậm Hoa lại nói tiếp: “Em nghe nói khi di dời đến nơi khác, nhà mới cũng đã được xây xong. Nếu dọn nhà em cũng không cần tìm nhà khác. Hơn nữa diện tích nhà của bọn em không nhỏ, nếu như em xin người chủ thầu một căn nhà nhỏ, như vậy em có thể sẽ được một phần tiền đền bù, đủ tiền sinh hoạt và cả học phí rồi.”
Thành Chu gãi đầu… Nghe cũng không tồi ha. Mặc dù hắn đã nói là muốn cậu trai về ở chung nhà, nhưng việc đó âu cũng là do trách nhiệm được giao, cộng thêm một ít lý do đồng cảm, chứ hắn thật sự không có nhiều tình cảm với cậu trai cho lắm.
Hơn nữa con của hắn vừa bá đạo lại khéo ăn dấm chua như thế, mới nghe hắn nói sơ sơ thôi mà đã ồn ào vặn trặc khớp tay hắn rồi. Sau này nếu thật sự rước cậu trai về nhà, không biết còn xảy ra bao nhiêu chuyện nữa đây. Hắn không sợ con của hắn bị người ta bắt nạt, chủ yếu là sợ con của hắn đi bắt nạt con nhà người ta thôi!
Nhậm Hoa cười chính chắn, “Mặt khác, chị Phương mong anh trở thành người giám hộ của em là vì mong anh có thể giúp em khi dời nhà. Bởi vì em vẫn còn trong tuổi vị thành niên, khi giải quyết chuyện nhà đất sẽ gặp nhiều rắc rối, nói không chừng bà con thân thích mấy trăm năm chưa gặp của em lại theo gió mà đến, lúc đó em mới thảm.”
Thành Chu trịnh trọng nói: “Anh sẽ giúp cậu. Bất quá anh phải làm sao mới trở thành người giám hộ của cậu được?”
Nhậm Hoa nghe vậy lập tức thả lỏng người. Oắt con kia rốt cục không trừng cậu nữa mà đổi sang gặm ngón tay ba nó rồi.
“Anh chỉ cần ra mặt giám hộ em lúc đền bù nhà đất trước khi những người họ hàng xa lắc xa lơ kia nhận được tin tức là được rồi.”
Kỳ lạ thật… Vì sao thằng nhóc quỷ vẫn cứ nhìn vào túi áo bên phải cậu với vẻ mặt hung ác vậy?
Nhậm Hoa vô thức đưa tay vào túi áo mình… Ơ?
Cậu lấy được một con búp bê bằng sứ cỡ ngón cái từ trong túi áo.
Trời đất! Ai bỏ thứ này vào túi cậu hồi nào vậy? Vì sao cậu chẳng nhớ gì hết thế này? Mà con búp bê này nhìn cứ hao hao như Nguyên Nguyên ấy…
Nhậm Hoa nghi ngờ cầm lấy búp bê, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một chút đố kỵ nho nhỏ. Thành Chu bị cặp răng nanh nhỏ kia gặm nhắm mà nhíu hết cả mày, nhưng vẫn cứ để mặc cho thằng cu tiếp tục tra tấn.
Về sau, nhóm người sống sót được đưa vào bệnh viện.
Thành Chu phát hiện bệnh viện này lại là nơi Trần Nhan đang dưỡng bệnh. Trong lúc đợi kiểm tra, hắn sẵn chuồn đi tìm Trần Nhan luôn.
Thế nhưng bệnh viện lại bảo với hắn rằng Trần Nhan đã rời viện sáng nay rồi.
“Chào bác gái ạ, cháu là đồng nghiệp của Trần Nhan. Cháu đến bệnh viện thăm cô ấy thì lại nghe nói rằng cô ấy đã xuất viện rồi. Cháu có chút việc cần tìm cô ấy… Gì cơ? Bác không biết cô ấy xuất viện sao?” Thành Chu kinh hãi.
Mẹ của Trần Nhan bên kia đầu dây cũng hoảng hốt, gọi cha Trần Nhan chạy đến bệnh viện.
“Bác gái bình tĩnh đã. Bác thử nhớ lại xem, Trần Nhan có nói gì với bác trước đó không… Bác không nhớ ạ? Vậy bác có biết cô ấy có thể đi đến đâu không…? À vâng vâng, cháu sẽ đợi bác.”
Khi Thành Chu đang gọi điện cho gia đình Trần Nhan, đồn công an tỉnh Vương Gia cũng đang cuống cuồng cả lên.
Lính cứu hoả đã dập được ngọn lửa bên ngoài và vọt vào để chữa cháy những tàn dư còn lại bên trong, nhưng không bao lâu sau, họ liền phát hiện ra một cảnh tượng không thể tin được!
“Tiểu Lưu! Cậu đang ở bệnh viện phải không? Những người sống sót đâu? Đừng thả họ ra! Tập trung tất cả bọn họ lại, không được để ai trốn thoát cả! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Trưởng đồng công an hét to vào điện thoại với người cấp dưới duy nhất đang ở bệnh viện.
Tiểu Lưu giật nảy, “Xảy ra chuyện gì? Họ đang kiểm tra sức khoẻ, có người đang ở trong phòng bệnh…”
“Đừng hỏi gì cả! Cục thành phố đã phái người qua đó! Họ sẽ đến đó mau thôi! Nhưng trước tiên, cậu nhất định phải trông chừng những người sống sót đó, không thể để bất cứ một ai lọt ra ngoài tầm mắt hết! Có nghe không?!”
“Nhưng mà…” Họ tản ra mất rồi.
“Không nhưng nhị gì cả! Sao cậu nói nhiều thế hả?! Mau tập trung mọi người lại để canh chừng đi!”
“Rõ!”