Thành Chu định báo cho người sống trong toà nhà này chạy đi, nhưng vừa dợm bước thì lại sực nhớ rằng không ai có thể thoát khỏi nơi này cả.
Làm sao bây giờ?
Làm thế nào để mọi người và cả chính hắn có thể chạy thoát trước khi lửa lan ra?
Bình tĩnh nào! Bình tĩnh lại nào, Thành Chu!
Cẩn thận nghĩ xem mày phải làm thế nào, cẩn thận suy xét từng bước xem!
Diêu Phương Thanh bảo rằng phải tìm được căn nguyên nguyền rủa trước người đó, có lẽ chỉ khi tìm được mới có thể phá vỡ kết giới của toà nhà.
Vậy làm sao để tìm ra căn nguyên kia đây?
Con chó kia muốn nói điều gì? Việc nó dẫn mình đi đến từng nhà có ý nghĩa gì?
Đợi đã nào…! Đúng là có ý nghĩa thật!
Một tia sáng loé lên trong đầu Thành Chu.
Dường như mọi hộ gia đình trong dãy nhà này đều xảy ra thảm kịch, trông chúng thoạt như những mảnh ghép riêng lẻ, nhưng tất cả đều có liên quan đến nhau. Đó chính là nguyền rủa lẫn nhau!
Thành Chu bắt đầu nhớ lại thứ tự những căn hộ con chó đã dẫn hắn đến, từ đó tìm ra phần nào quy luật.
Cô gái hộ 105 và lão già hộ 205 cãi nhau rồi nguyền rủa nhau.
Hộ 105 nguyền rủa hộ 205 sẽ bị hỏa thiêu, vì vậy hộ 205 gặp hoả hoạn.
Lão già hộ 205 nguyền rủa cô gái hộ 105 không lấy chồng được, vì vậy cô trở thành hung thủ giết người, chẳng những giết chết bà và mẹ mà còn giết cả người bạn trai phòng 501.
Còn anh Minh hộ 501 từng nguyền rủa bà già hộ 105 chết không yên lành. Sau đó người này dường như thật sự có tình ý với Diêu Phương Thanh.
Hơn nữa anh ta vô cùng chán ghét hộ 502, chính là nhà của Nhậm Hoa. Bởi lẽ, ông Nhâm hộ 502 thường xuyên mở TV inh ỏi bất kể sáng tối, Nhậm Hoa thì đá banh trong nhà, nện banh vào tường rất ồn ào.
Vì vậy, anh Minh hộ 501 đã nguyền ông Nhâm hộ 502 uống say đến chết và nguyền Nhậm Hoa bị cha đánh chết.
Ông Nhâm hộ 502 cũng rất phản cảm anh Minh hộ 501, mỗi lần anh Minh đến gõ cửa bảo ông vặn nhỏ TV lại thì ông ta liền cười châm chọc và nguyền rủa rằng anh sẽ chết dưới tay đàn bà.
Vì vậy anh Minh thật sự bị giết bởi đàn bà, mà ông Nhâm cũng thật sự say chết trên giường. Nhậm Hoa không biết cha đã chết, thấy ông ta uống rượu say khướt bèn buồn bực mang bóng ra cửa.
Trước khi cãi nhau với vợ, lão già hộ 205 từng nguyền rủa hộ người đàn ông hộ 405 sẽ tuyệt đường sống vì hộ 405 cứ luôn tưới hoa làm ướt chăn phơi của hộ 205.
Hộ 405 là một đôi vợ chồng trẻ, chỉ có một đứa con gái mới năm tuổi. Người vợ rất ghét Diêu Phương Thanh, lý do dĩ nhiên là vì đối phương không kết hôn mà còn sinh ra một đứa con trai. Cô ta cũng không hề tin Diêu Phương Thanh đã kết hôn.
Do người chồng lúc đi ra ngoài thường nhìn ngắm Diêu Phương Thanh dẫn theo con trai, người vợ liền gây gổ với chồng, thậm chí còn bảo mình với con gái sẽ chết để người chồng có thể thoải mái kiếm vợ khác mà sinh con trai.
Người chồng bực tức vì vợ cố tình gây sự, thế là độc miệng bảo vợ cứ chết đi.
Kết quả người vợ giận điên lên, dìm chết con gái mình trong phòng tắm. Người chồng nhìn thấy thảm cảnh, đau lòng vì mất đi đứa con gái rượu nên cũng điên tiết dìm chết vợ trong bồn tắm đầy nước.
Cuối cùng, người chồng đã mất đi cả vợ lẫn con nên không còn nghị lực sống nữa, bèn dùng dao cạo râu trong phòng tắm cắt cổ tự sát.
Trước đó, người chồng hộ 405 đi ra ngoài mua đồ, khi trở về thì chạm mặt gã đàn ông trung niên hộ 102. Hai người làm chung công ty, hơn nữa giữa họ còn có chút ân oán. Người chồng hộ 405 chính là con của Vương Công, người bị trộm bản vẽ.
Gã trung niên hộ 102 thấy 405 liền châm chọc anh ta hai câu, đại loại rằng anh ta còn trẻ tuổi, đừng vội vã phô trương trong công ty như thế, còn bảo anh ta nịnh hót này nọ.
Hộ 405 không cãi nhau với gã, vừa lúc vợ của 102 đi ra, anh bèn cố ý nói: “Sao vợ của ông lại biến dạng rồi? Tôi nhớ là cô ấy có mái tóc dài lượn sóng màu hạt dẻ cơ mà? Lần trước còn bắt gặp ông đưa cô ấy dạo phố ăn cơm.”
Thành Chu nhớ đến đó liền phát hiện những hộ gia đình này đều có hai đặc điểm chung.
Thứ nhất, họ đều nguyền rủa lẫn nhau.
Thứ hai, họ không mấy thiện cảm với Diêu Phương Thanh hoặc gia đình Diêu.
Như vậy xem ra căn nguyên của nguyền rủa là từ nhà Diêu mà ra?
Nhưng nếu là từ nhà Diêu thì tại sao Diêu Phương Thanh lại bảo hắn đi tìm căn nguyên?
Bên cạnh đó, vẫn còn một điều kỳ quái nữa. Đó là Diêu Phương Thanh phải dùng một thứ gì đó để nguyền rủa thì mới có thể thành công, vậy còn những người khác thì sao?
Vì sao họ nguyền rủa điều gì thì điều đó liền trở thành sự thật? Không thể nào tất cả bọn họ đều cùng tìm một đống đồ vật để nguyền rủa nhau được nhỉ? Điều này hiển nhiên không thể xảy ra.
Vậy, phải chăng hắn có thể phỏng đoán rằng có người nguyền rủa tất cả mọi người trong tòa nhà này, và vật người này sử dụng để nguyền rủa chính là căn nguyên mà Diêu Phương Thanh nhắc đến?
Người này là ai? Vì sao người đó lại muốn nguyền rủa cả toà nhà này?
Vì hận thù sao?
Thế, ngoại trừ Diêu Phương Thanh, còn ai hận tất cả những người ở đây? Ai phù hợp với điều kiện này?
Thành Chu nghĩ đến nhức hết cả đầu óc.
Mà điều đau đầu nhất là hắn còn phát hiện một sự thật chẳng thú vị chút nào.
Hắn có thể chạm vào người sống lẫn người chết, việc này cũng bình thường, nhưng kỳ lạ là hắn còn có thể xuyên tường, khi chạm vào người sống thì có cảm giác như được nạp năng lượng, và những con người hiện tại còn sống thì không nhìn thấy hắn. Điều này có nghĩa là…
Hắn cũng đã chết? Và lúc này đang là hồn phách?
Hay hắn lại sinh hồn ly thể (hồn lìa khỏi xác) một lần nữa? Thân thể của hắn đâu rồi?
Vậy là bây giờ hắn chẳng những phải tìm căn nguyên của nguyền rủa mà còn phải tìm ra thân thể của mình nữa!
Ánh mắt Thành Chu rơi xuống con chó trắng. Dường như không ai trong dãy nhà này nhìn qua con chó nhỏ này. Rốt cuộc nó là cái gì?
Khoan đã…!
Thành Chu chợt nhớ lại thứ gì đó. Hắn bất chợt quay người phóng lên lầu!
Nếu nhìn tận mắt, hắn sẽ không thể nào lầm được.
Dưới sự dẫn dắt của Nhậm Hoa, Tư Đồ và Hà Sinh cũng đã xem xong bi kịch của toà nhà này.
Họ cũng đưa ra những kết luận tương tự như Thành Chu.
“Chắc chắn có người nguyền rủa toà nhà này, nếu không mâu thuẫn giữa những người ở đây đã không xảy ra nhanh như vậy.” Hà Sinh nói. “Có phải do Diêu Phương Thanh nguyền rủa không nhỉ?”
Nghe thấy câu hỏi của Hà Sinh, Tư Đồ trầm ngâm, “Nếu như là cô ta thì anh cũng không thấy lạ, chỉ là…”
Hà Sinh nói: “Anh xem, cả tòa nhà này không có lấy mấy người thích gia đình nhà Diêu, cũng không ai có hảo cảm với Diêu Phương Thanh cả. Diêu Phương Thanh rất có thể hận thù đại đa số những hộ gia đình ở đây, bởi vì rất nhiều hộ xưa nay đã nhìn thấy cô ấy lớn lên nhưng chưa bao giờ đưa tay giúp đỡ cô ấy một chút gì, ngược lại còn thường xuyên bỏ đá xuống giếng, ngoài mặt thì khen ngợi nhưng sau lưng lại nói xấu cô ấy. Diêu Phương Thanh căm ghét và nguyền rủa cả toà nhà này cũng là điều bình thường thôi.”
Tư Đồ ngẩng đầu, “Bất kể thế nào, chúng ta phải tìm ra Diêu Phương Thanh trước đã. Anh có cảm giác rằng có nhiều khả năng cô ta đang nắm giữ tung tích của Thành Chu.”
Hà Sinh nhìn gã, “Làm sao tìm được?”
Tư Đồ lại trầm ngâm một lát, “Bắt đầu từ gia đình Diêu. Nếu như Diêu Phương Thanh muốn giết chết cha mẹ của mình, nhưng chúng ta lại cứu họ thì cô ta sẽ không chịu nổi mà chủ động chạy tới tìm chúng ta ngay. Chỉ cần cô ta lộ diện, xác suất anh bắt được cô ta là bảy mươi phần trăm. Nhưng con của cô ta thì…”
“Để em.” Hà Sinh tiếp lời.
“Con của cô ta khá mạnh, hơn nữa nó cũng không kiêng dè như người lớn. Nếu nó thấy anh tổn thương mẹ của nó mà em lại cản trở nó, thì e rằng nó sẽ tung hết toàn lực để hạ em đấy.”
Hà Sinh mỉm cười, “Cho nên anh phải bắt Diêu Phương Thanh nhanh nhanh một chút. Em sẽ cố gắng kéo dài hết sức có thể.”
“Em có biết một chuyện có thể là nhược điểm của hai mẹ con Diêu Phương Thanh, nhưng không biết nó có tác dụng hay không…” Nhậm Hoa bên cạnh bỗng lên tiếng.
Tư Đồ và Hà Sinh cùng nhìn sang cậu, “Chuyện gì?”
Nhậm Hoa do dự nói: “Vào một đêm khuya nào đó, khoảng hơn một tháng trước, em đã thấy chị ta đốt cháy thứ gì đó trên đường lên cầu thang. Sau đó chị ta giấu nó vào một cái hốc cạnh cửa nhà mình.”
Tư Đồ nghe vậy, lập tức nói: “Đi, đi lên lầu ba!”
Thành Chu chạy một mạch đến lầu năm rồi vọt vào hộ 502 mà không kịp thở.
Hắn không nhìn qua ông Nhâm chết say trên giường mà lao thẳng vào phòng Nhậm Hoa.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại dưới giường Nhậm Hoa, nơi có một chiếc chậu rửa chân bằng nhựa.
Ban đầu hắn không để ý mấy đến chiếc chậu màu vàng đất này, chỉ thấy lạ là vì sao lại có người bỏ vào đấy vật gì đó như vải bông trong chậu.
Còn giờ thì…
Thành Chu khom người kéo chậu rửa chân ra khỏi đáy giường.
Bên trong chậu rửa chân là một lớp vải bông cũ kĩ, bên trên vải bông còn lót thêm một cái áo thun rách.
Rơi rớt trên áo thun và vải bông là một ít lông trắng.
Đây là một ổ chó!
Con chó trắng chạy sượt qua chân hắn rồi nhảy vào chậu rửa chân, nằm cuộn tròn một cách nhẹ nhàng và thành thạo.
“Vậy mày là chó của Nhậm Hoa, Nhậm Hoa là chủ của mày.” Thành Chu phát hiện bí mật này xong liền không vui.
“Mày là chó của Nhậm Hoa, vậy tại sao đi theo tao? Lúc ở lầu hai, vì sao mày gặp chủ mà không tiến đến? Mày không nhìn thấy cậu ta? Hay không muốn đến gần cậu ta?”
“Mày chết rồi ư? Tự nhiên chết hay bị ai giết? Là chủ giết mày ư?”
Thành Chu nói ra suy đoán rồi lắc đầu, “Hẳn không phải do chủ của mày giết mày rồi. Nếu tình cảm giữa mấy đứa không tốt thì Nhậm Hoa đã chẳng giữ ổ chó của mày dưới giường làm gì. Nhưng nếu tình cảm chủ tớ tốt như thế thì vì sao mày không đi theo Nhậm Hoa?”
Thành Chu ôm đầu.
Hắn không thích hợp làm thám tử thật mà!
Đầu óc của hắn muốn nổ tung rồi!
Con chó nhảy ra khỏi ổ rồi cọ vào chân hắn. Đây là lần đầu tiên con chó nhỏ này tiếp xúc hắn.
Thành Chu ngồi xổm xuống, định ôm con chó nhỏ lên, nhưng lúc vươn tay ra hắn lại thấy một thứ.
“Thân thể của mày…?”
Do ánh sáng lờ mờ cộng thêm việc hắn chưa bao giờ quan sát con chó nhỏ gần như vậy, đến bây giờ hắn mới phát hiện trên thân thể con chó có rất nhiều vết rách nhỏ như bị hành hung vậy.
Con chó ngoe nguẩy đuôi, quay người đi ra ngoài cửa.
Thành Chu đứng dậy đi theo nó.
Bọn hắn xuyên tường ra khỏi hộ 502.
Con chó nhỏ ngẩng đầu nhìn lên mái nhà rồi chạy xuống lầu.
Thành Chu cũng đuổi theo.
Con chó nhỏ lại dẫn hắn về hộ 105!
Lần này, Thành Chu nhận ra thảm kịch luân hồi ở hộ 105 vẫn chưa bắt đầu, mẹ của Oánh Oánh đang rửa chén ở phòng bếp.
Thành Chu nhìn phòng tắm đóng chặt, cửa phòng tắm có chút méo mó, nơi đó là giao điểm của hiện tại và thảm kịch luân hồi. Hắn nghe một vài tiếng vang kỳ lạ thoáng truyền ra từ phòng tắm. Âm thanh này hẳn là của hiện tại nhỉ?
Cô gái tên Oánh Oánh đang làm gì ở bên trong thế nhỉ?
Thành Chu do dự có nên vào đó thăm dò hay không. Hắn sợ phải chứng kiến cảnh tượng khiến mình gặp ác mộng lần nữa.
Con chó nhỏ giúp hắn lựa chọn, nó dừng lại trước cửa phòng ngủ Oánh Oánh, quay đầu nhìn hắn, sau đó chạy vào trong phòng.
Thành Chu liền đi vào phòng ngủ của cô.
Con chó nhỏ nhảy lên giường và phóng lên bệ cửa sổ, sau đó cúi đầu nhìn ra ngoài.
Vì sợ nhìn phải hình dạng bị nấu chín của bà già, trước đó Thành Chu vẫn không chịu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng lúc này, ngoài đó chỉ có bà già ngồi trên ghế trúc, gật gà phơi nắng dưới bệ cửa sổ.
Thành Chu thấy con chó nhỏ không nhúc nhích, hắn cũng không nhúc nhích mà chỉ đứng nhìn trong im lặng.
Hắn cùng đợi, đợi đến lúc một bóng người men theo dãy nhà đi tới.
Con người này thật lạ lùng, đường thẳng không đi mà cứ đi dọc bờ tường.
Lúc đến bên cạnh bà già, người này tạm ngừng chân.
Bà già mở mắt ra, cau mày hỏi: “Nhậm Hoa đấy à, sao giờ này còn chưa đến trường học?”