"Mọi người có nghe thấy động tĩnh gì không?."
Nữ tử váy tím trong đám người Thường Xuân chợt đừng lại, nàng ta yên lặng một lúc rồi hỏi.
Nghe như vậy mọi người cũng dừng chân chú ý lắng nghe, một lát sau gã nam tử áo bào kim mới cay mày nói:
"Hình như tiếng phát ra từ hướng chỗ sư đệ của Thường sư muội."
Nữ tử váy xanh hứng thú nói:
"Chẳng lẽ yêu thú tới nhanh vậy? Chúng ta có nên quay lại giúp một tay?."
Thường Xuân còn đang định hừ nhạt trả lời, gã nam tử họ Vũ liền lên tiếng ngay:
"Cùng lắm là một con cấp 1 cao giai mà thôi, có gì mà phải sợ. Chẳng phải hắn tự thích đi một mình hay sao, yếu thì đừng ra gió."
Thấy nữ tử váy xanh nhìn mình như dò ý, Thường Xuân bấy giờ mới nói:
"Tên đó cũng không phải ngu tới mức thấy nguy hiểm mà không biết chạy, chúng ta nên lo cho bản thân thì hơn."
"Cũng phải, sắp đi vào địa phận nguy hiểm rồi."
Nghe như vậy cả đám người lại lẳng lặng đi tiếp, khóe miệng Thường Xuân nhếch lên nụ cười.
Mà kẻ ý cười trên mặt không chỉ có nàng ta, còn có cả gã họ Vũ phía sau. Gã đưa ánh mắt đắc ý về phía nam tử kim bào, như ra điều chắc thắng.
Nếu như nói người muốn quay lại, có lẽ chỉ có mình gã bào kim này mà thôi. Hai nữ tử kia phần nhiều là tò mò, Thường Xuân và gã họ Vũ thì đương nhiên là không muốn rồi.
Cùng lúc bọn họ bàn luận, hướng bên này Hàn Tông đã vung kiếm chiến đấu kịch liệt với cả đám.
Hàn Tông chẳng cần thương lượng gì nhiều, bởi vì trong đám người này có kẻ có sát khí. Lệnh bài môn phái hắn đeo bên hông, vậy mà đám này thấy vẫn ra tay. Chưa cần biết là cướp hay là gì, đích thị là muốn giết người rồi.
Lại nói nơi rừng thiêng nước độc thế này đưa hết đồ cho chúng, tay không tấc sắt thì chỉ có thể quay về mà thôi. Đấy là chưa nói, đưa đồ xong bọn chúng trở mặt, vậy lại càng nguy. Theo lẽ đó Hàn Tông mới dứt khoát ra tay, hòng tìm ra một đường máu.
Chiến đấu được vài chiêu, hắn cũng đã nhận ra cảnh giới của đám người.
Trong số chín người, chỉ có tám kẻ xông vào quần ẩu với hắn. Bọn chúng có sáu tên là Luyện Khí tầng 9, hai kẻ còn lại cùng cảnh giới Ngưng Khí.
Duy chỉ có kẻ to cao chưa ra tay kia, Hàn Tông đoán chừng cao ít nhất hơn hắn một tiểu cảnh.
Xoạc…
Một đường kiếm đâm xuyên qua bắp tay trái của hắn, hung thủ còn chưa kịp rút về. Một đường kiếm đâm tới thủng qua mắt gã rồi thẳng qua hộp sọ, gã chưa kêu lên đã bị một cước văng ra.
Hàn Tông chưa kịp thu chân về, một cước từ phía bên trái đánh vào mạn sườn làm hắn văng vào thân cây. Ánh mắt hắn lạnh lùng ngước lên gặp ngay phải một ánh kiếm bổ xuống, hắn vừa kịp lách qua thì thân cây đã bổ làm đôi.
Khi mà mà cảnh giới ngang nhau lại chơi theo số đông, an toàn thoát ra là không có khả năng. Hàn Tông muốn tìm thấy cơ hội, hắn chỉ có thể lấy chiêu đổi chiêu mà thôi.
Lại một kiếm sượt qua bả vai, hắn vừa cố né thì lại một ánh kiếm khác chém tới.
Hàn Tông bấy giờ mới nhận ra, cả đám này phối hợp với nhau rất bài bản. Xem ra dù là giết người hay cướp đồ thì đây hẳn không phải chỉ mới lần một lần hai.
Qua vài lần như vậy, quần áo hắn đã rách tả tơi, rất nhiều chỗ thấm đỏ rỉ máu. Ánh mắt lạnh lẽo, lòng hắn thầm suy tính nhiều cách nhưng xem ra đều vô khả thi.
Xem ra lấy chiêu đổi mạng là chưa đủ, muốn thoát khỏi vẫn là còn cần phải mang mạng ra cược.
Hắn vừa thoát khỏi một kiếm chí mạng, lại một ánh kiếm khác nhằm ngực hắn mà lao tới. Không còn kiếm trong tay, Hàn Tông định xoay chân tránh né nhưng lại có một đường kiếm phía sau đâm tới.
Ánh mắt lóe lên, hắn cật lực cố né tránh, cánh tay trái nhịn đau thu về vận linh lực đẩy đi một chiêu Thủy Quang Di Ảnh Kiếm.
Bànhhh…
Gã áo đen đằng sau do ở quá gần chẳng thể né nổi, đầu gã nổ tung ra như là quả dưa. Một làn mưa máu cùng với não tủy văng ra tứ phía nhuộm đỏ cả một góc.
Cùng lúc đó kẻ phía trước cũng đâm được một kiếm vào hông của hắn, Hàn Tông cố cắn răng để cho lưỡi kiếm xuyên qua quá nửa.
Gã vừa đến đủ gần, hắn tóm chặt lấy hai cánh tay của gã, dùng bản năng nguyên thủy nhất của con người. Chính là hàm răng, một cắn này mang theo cả yết hầu ra ngoài.
Máu văng tung tóe, cả bộ bào trắng của hắn dính máu trông lại càng như một mớ rẻ rách. Trong khoảnh khắc này, gương mặt này, ánh mắt này của hắn cũng lạnh lẽo chẳng khác nào con thằn lằn khi trước.
Hàn Tông chưa kịp buông gã ra, phía sau lưng một luồng khí nóng ập tới.
Bành một tiếng, hắn bị một chưởng đập vào lưng văng đi mấy trượng, Hàn Tông nghiến răng dựa đà lao vụt chạy đi.
"Một lũ ngu, tao đã dạy như thế nào hả?."
Gã to lớn từ nãy tới giờ không ra tay, nhìn thấy hắn bỏ chạy trong khi cả đám nhà mình còn ngây ra như phỗng thì ổng lên chửi.
"Lão đại, nó… nó không phải người."
Một gã nhỏ con gần đó vẫn còn nhìn về phía khuất dạng kia, sau mới quay qua nói, trán gã đã đổ đầy mồ hôi.
"Không phải cái con khỉ, nó đang dọa chúng mày đấy."
Nghe như vậy một đám mấy kẻ còn lại mới dần hoàn hồn. Mặc dù tham gia nhiều lần nhưng có lẽ đây là lần đầu bọn gã gặp phải một tên hoang dại thế này, bảo sao không ngây ra mất một lúc. Giờ định thần lại thì muộn rồi, kẻ kia đã chạy mất.
"Hừ… Nhìn thằng Sát Lục kia mà học, nó đã đuổi theo từ đời tám hoánh nào rồi."
Gã không khỏi bực tức ra mặt, mẹ kiếp nếu mà phối hợp mèo vờn chuột cho linh lực nó cạn dần như mọi khi thì đâu đến nỗi toi ba thằng thế này.
Trong một trận chiến, ngoài trừ trúng kế thì kị nhất là bị cuốn theo lối đánh của đối phương. Nếu như tu vi của thằng này cao hơn một chút nữa, vậy thì không biết là ai chết về tay ai.
Gã mặc dù ngoài mặt cứng miệng, nhưng mà trong lòng gã cũng đã trách mình thầm tính toán sai.
"Ba người này liệu thế nào đây lão đại?."
Một gã khác nhìn ba kẻ nằm đất hỏi, tim gã vẫn còn đang đập thình thịch.
Một kẻ nằm đó thanh kiếm còn xuyên qua hốc mắt, một kẻ mất đầu và kẻ còn lại yết hầu không còn, máu ở trong đó còn đang tuôn ra.
Gã gọi là lão đại hờ hững đi tới chỗ kẻ đang nằm, gã rút thanh kiếm ra rồi lại bồi thêm vào một nhát. Kế đó lại đi sang chỗ tên mất yết hầu kia bồi cho mấy nhát nữa, sau khi ngắm nghía khen kiếm tốt gã mới nhìn cả đám nói:
"Làm cái nghề này thì nên xác định tư tưởng, chỉ có chết hoặc sống. Không có chuyện bị thương thì nằm chờ được cứu đâu, giờ thì nhanh đuổi theo dấu lão Lục."
Ở phía đằng này, Hàn Tông vừa kịp nuốt một viên đan dược vừa chạy thục mạng. Nhưng mà chẳng chạy được mấy dặm chợt có động tĩnh từ sau, Hàn Tông không quay lại cũng biết là có kẻ bám theo.
Mặc kệ kẻ phía sau là ai, hắn lúc này chỉ có thể chạy thục mạng, mặc kệ thế nào, chỉ cần tìm thấy đám người đồng môn là sống.
Lại nói Hàn Tông có thể thoát thân được mà chạy ra, thật không hoàn toàn là nhờ ăn may. Chiến đấu với những kẻ tán tu, điểm mạnh của đệ tử tông đã phát huy hết sức hiệu quả.
Chưa nói tới chênh lệch tu vi, tán tu bình thường không nhiều kẻ có công pháp chiến đấu. So sánh một cách thú vị như ở địa cầu của hắn, chính là lính đặc chủng so với giang hồ. Chỉ cần ngó qua, bên nặng bên nhẹ là đã biết.
Dẫu vậy cũng tùy vào hoàn cảnh, ví như chạy trốn, đệ tử tông môn lại không thể so với những kẻ liếm máu hàng ngày này. Những kẻ đánh thuê chuyên việc ám sát, dựa năng lực di chuyển và ẩn nấp, Hàn Tông vẫn còn kém xa.
Thật may, kinh nghiệm thực chiến của hắn vẫn tốt, vẫn còn có sát chiêu để phòng ngừa.
Kẻ sát theo sau Hàn Tông là tên nhỏ thó, gã gầy như que củi nhưng mà di chuyển trong rừng rậm lại hệt như một con báo.
Cuộc chiến đấu vừa rồi gã không tham gia, việc chính của gã là từ xa quan sát động tĩnh. Một khi có kẻ tới trợ giúp hay là con mồi bỏ chạy, lúc đó việc của gã mới bắt đầu.
Từ sau đuổi theo, gã cũng âm thầm chấn động, gã cảm tưởng như mình đang đuổi theo một con thú hoang hơn là con người.
Gã thỉnh thoảng lại nhảy lên một cành cây, dựa vào lực đẩy mà phóng theo sát con mồi. Một bên tay gã lại lôi ra một cái nỏ, toàn thân nó đen bóng dài chừng nửa thước.
Thật ra gã hoàn toàn có thể vận dụng linh lực sử ra một chiêu kiếm quang, nhưng mà con mồi đang di chuyển. Gã chỉ cần đánh hụt vài chiêu, linh lực tiêu hao vậy thì chẳng còn sức nữa mà bám theo.
Phựt….
Hàn Tông ở trước cắm đầu chạy, lòng thầm suy nghĩ dùng cách nào để thoát thân đây. Khi nãy để thoát khỏi vòng vây, hắn đã dùng tới hàm răng.
Chiến đấu như một con dã thú, mục đích chính là khiến cho bọn chúng hoảng sợ, hòng tìm ra sơ hở mà thoát khốn. Thật không may trong bọn chúng có kẻ tâm tính thật vững, hắn vẫn không thể cắt được hết đuôi.
Hàn Tông còn đang gù đầu cắm cổ chạy, tới khi cẳng chân thấy đau rát hắn mới bèn cúi xuống. Một vết xước kéo dài từ mắt cá dọc xuống mu bàn chân đều rách toác, hắn mới nhận ra bản thân đã trúng ám chiêu.