Mỗi một người đều có suy nghĩ khác nhau, người khôn kẻ ngu vô số vì thế mỗi một kiểu người nên có một thái độ đối đãi khác nhau.
Hoặc là nói cách lừa gạt cũng khác đi đôi chút, nhưng với những kẻ tự mãn như Thường Xuân, chỉ cần giả ngu một chút cũng đã thừa rồi.
Hắn lắc đầu cười cười, tông môn muốn các nàng tự tin kiêu hãnh chứ nào có phải tự mãn, ra đường coi mặt mà bắt hình dong.
Xem ra đối với một số kẻ thì phương pháp dạy này đã không hiệu quả mất rồi, âu cũng là cái gì cũng có lợi và có hại. Bản thân mỗi người là phải tự mình nhìn ra lợi nhiều hay hại nhiều để mà chọn lựa thôi.
Đúng như lời nói, trời vừa sáng nàng ta cất bước đi thật, nhìn theo bóng lưng hắn vẫn có chút lăn tăn.
Tốt nhất là nên đi theo có gì còn yểm trợ, nàng ta dẫu sao cũng chỉ là nữ nhân mười bốn tuổi. Chân dài não ngắn, nhu mì có thiếu mà nóng tính lại thừa, có gây ra tai vạ hắn cũng chẳng ngạc nhiên đâu.
Hắn muốn mặc kệ nhưng vấn đề nằm ở chỗ Vạn Niên Thanh, bà ta cưng chiều nhật nhiều như thế nỡ mà nàng ta có chuyện thật, hắn đúng là phải chôn theo đấy.
Tổng hợp lại những gì hắn biết thì tới bảy phần là Vạn Niên Thanh muốn nàng ta tới làm nhiệm vụ này chứ không phải hắn. Chẳng qua là bà ta không yên tâm về tính cách nàng ta nên mới phải cắn răng cử hắn đi theo.
Thế là nàng ta lạnh lùng đi trước, hắn cất bước lén lút theo sau.
…
Ở một quán trà lầu xa hoa trong thành, nơi cửa sổ tầng trên có hai thanh niên đang chén chú chén anh…
"Phàn sư huynh quả nhiên cao thủ, tài thương nghiệp đúng là đệ nhất."
Một gã mắt lé cười tươi nâng chén chúc kẻ đối diện.
"Chút mánh khóe mà thôi, tất cả cũng là nhờ vào cái áo chúng ta đang mặc đây mới được như vậy đấy, ha ha."
Gã nam tử mắt lác còn lại cười đắc ý.
"Bọn họ chịu mua với giá đó cơ bản đúng là như vậy thật, hai năm nay bởi vì ra ngoài kiếm ăn mà cảnh giới tiến thêm chậm chạp. Nhưng mà công sức bỏ ra rất đáng, vẫn đủ để hai năm tiếp theo tiến vào Ngưng Khí."
Gã mắt lé cười hề hề.
"Ừm, xong mẻ này là chúng ta quay về đóng cửa tu hành, hai năm sau đến Ngưng Khí là vừa kịp tuổi vào nội môn hạch tâm."
"Chỉ tại cái tên khốn Nguyên Văn kia mà chúng ta bị đẩy tới Cực Bá hội, biết vậy khi trước còn ở hội Bách Hợp không có trêu chọc lung tung thì đâu ra nông nỗi này."
"Ừ, ta mà gặp hắn thì phải dần cho nhừ xương mới…. Ế? Sao tên kia nhìn có chút quen quen thế nhỉ?."
Gã mắt lác đang nói, chợt nhìn nơi đường xa xa tấp nập kia có tên nhóc quen quen.
" Đâu? Ô con bà nó… Kia chẳng phải là hắn hay sao?. Phàn sư huynh, hắn ở đây làm gi?"
"Ha ha ha, thật là không nghĩ, vừa nhắc tới ma thì ma hiện hồn. Kệ thây hắn ở đây làm gì, chúng ta đi xem thử."
Lại nói hai kẻ này chính là Phàn Chu và Tuấn Anh từ Bách Hợp hội chuyển sang hội Cực Bá.
Khi xưa gã Bách Xuyên vì mời chào Hàn Tông vào Bách Hợp hội mà thương lượng với gã họ Cục, hai kẻ này chính là bị đẩy đi như thế.
Bọn chúng vốn hay gây chuyện trêu chọc không ít kẻ ở hội khác, đến khi chuyển sang Cực Bá hội thì ai cũng khinh rẻ xa lánh.
Tài nguyên không có, lại không ai hỗ trợ để bọn chúng kêu giời trách đất, cơ mà thật may tên họ Phan này lại có chút tài lanh. Gã vốn xuất thân nghề buôn bán, vì thế dựa vào cái đồng phục đệ tử tông môn đã chào được rất nhiều hàng cho đám thế lực nhỏ xung quanh.
Gã mua chỗ này một chút rồi mang đi bán chỗ kia một tẹo, cứ thế trong hai năm đã kiếm được không ít, chỉ khổ cái là phải đi xa một chút thôi.
Người xưa có câu "chó không bằng cọp nhưng vẫn dọa được gà."
Tất nhiên rồi, đệ tử tông môn lớn đi mời chào làm ăn, mấy cửa tạp nhỏ ai mà chẳng phải nể chút mặt mũi.
Bọn chúng cậy quyền mà bán ép giá, bằng không chi phí đi lại chỉ có lỗ chứ chẳng lãi đâu. Đám người kia đành biết ngậm bồ hòn, bọn họ sợ là sợ cái đồng phục kẻ này mặc trên người thôi.
Tài lực vốn là tài và lực ghép lại, người thành nhân là người có tài, kẻ thành công là kẻ có lực.
Thật hay hai kẻ đang chốt chuyến hàng cuối lại gặp phải Hàn Tông lù lù đi tới, vì thế bọn chúng vội vàng theo sau.
Nói đùa, thù cũ không trả đến chó cũng khinh, chỉ chưa biết tên nhóc này tới đây làm gì.
Nhưng mà đi theo liền sẽ rõ ràng thôi, tiện có cơ hội nhất định sẽ chọc gậy bánh xe cho hắn một vố nhớ đời.
…
Lại nói Thường Xuân nàng ta vừa đi tới gần cửa nhà Thành gia, đứng núp ở kia đường nàng nhìn thấy hai xe ngựa to đang chờ ở đó.
Tiếp theo lại có một đám người đi ra, hai người đi trước một nam một nữ khoảng hai mươi, nam anh tuấn nữ thanh cao.
Phía sau một mớ gia nô hộ thân, bọn họ bảy kẻ đi trước tám kẻ theo sau, hai bên lại có bốn hộ vệ.
"Suông, con hay nói ta không để con ra ngoài, lần này cho con theo tới Tịnh Âm Đền tế lễ, như vậy đã hài lòng chưa?."
"Nương, cái con muốn chính là tự do chứ không phải thi thoảng mới được ra ngoài thế này. Con biết người lo cho con, sợ ngoài kia có người hại, nhưng con lớn rồi có thể tự bảo vệ bản thân được"
Nan tử tuấn tú lắc đầu nói.
"Con đừng được voi lại đòi tiên, nếu không muốn thì quay về phòng cho ta."
Nàng hừ lạnh một tiếng, bước chân vào trong xe kéo rèm che lại.
Hứa Suông bộ dáng không cam lòng, chỉ đành bất lực khó chịu tiến lên một xe khác.
"Hừ… bao nhiêu năm nay Nương giống như là sợ mình một đi không trở lại vậy."
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, nhìn bọn họ nhằm hướng ngọn núi phía xa xa đi tới, Thường Xuân cau mày…
"Không biết hai người kia là ai? Hừm… đây là cơ hội tốt, bắt đám bọn họ tra khảo là biết ngay Trần Phương Trang ở đâu."
"Thật là tốt, ta vừa ra ngoài đã vớ được cơ hội ngay, chả bù tên phế vật kia đi cả ngày mang về toàn tin ba lăng nhăng. Không hiểu sao sư tôn lại để hắn theo không biết?."
Thường Xuân gật gù đưa ra đánh giá, kế đó lại nhếch miệng hừ một cái, lén lút theo phía sau đội xe tìm cơ hội ra tay.
Cách đó mấy trăm mét, Hàn Tông ngồi gần một quán trà rịa đường, nhìn nàng ta lén lút đi theo đoàn xe, hắn giật giật khóe miệng.
Bởi vì nàng ta vừa tới đã gặp đúng đối tượng rồi, hắn tốn không ít kim ngân mới moi ra được chút dáng dấp của mục tiêu. Hai kẻ vừa bước lên xe kia chính là kẻ mà Vạn Niên Thanh muốn đoạt mạng.
Thanh niên ngồi xe sau tên gọi Thành Hứa Suông, là đứa trẻ nàng ta bế tới đây hai mươi năm trước. Người ngồi xe trước đúng thật là Trần Phương Trang, nhưng mà khi nhìn tận mắt hắn có chút giật mình.
Bởi vì nàng ta nhìn quá trẻ, nếu như không biết đảm bảo không nhận ra nổi nữ nhân kia đã qua tuổi bốn mươi. Một phàm nhân có thể giữ được dáng vóc cùng dung nhan như vậy, hẳn không phải phàm nhân bình thường.
Hắn vừa đi khỏi vài phút, phía đằng sau lại có hai bóng người khác, kẻ tới là gã họ Phàn và gã họ Tuấn.
"Sư huynh, kia chẳng phải là Thường Xuân sư muội hay sao, tại sao lại ở đây? Chẳng lẽ mục đích của tên nhóc họ Nguyên chính là theo muội ấy tới đây?."
Gã mắt lé họ Tuấn thắc mắc.
"Không biết, Thường Xuân sư muội sao lại tới đây nhưng tên họ Nguyên này thì có liên quan gì, không lẽ hắn có ý với muội ấy?."
Gã mắt lác họ Phàn gãi cằm suy tư.
"A… đệ nhớ ra rồi, nghe nói năm xưa tên họ Nguyên này từng có một đoạn thời gian theo đuổi Thường Xuân sư muội, cuối cùng không được như ý nên tung tin nói xấu sau lưng. Kết quả bị lộ, gần ba năm nay bị muội ấy liên tục đập cho mềm não, không nghĩ tới tên này vẫn mặt dày cố đấm ăn xôi như thế."
Tuấn Anh chợt nhớ ra, gã đấm vào lòng bàn tay reo lên.
"Ta cũng nghe đồn vậy, mà cũng đúng thôi muội ấy là đệ tử của Vạn trưởng lão, sau này vào nội môn hạch tâm chỉ là sớm muộn. Có được muội ấy giúp sức tiến cử, vậy chẳng phải lợn cũng biết phi thăng hay sao. Nếu là ta thì ta cũng muốn, tiếc rằng da mặt ta không đủ dày như hắn, thật đúng là thiên hạ đệ nhất dày."
Gã họ Phàn lắc đầu ra điều tiếc nuối lắm.
"Đúng thế, lấy vợ giàu chỉ bị nhà vợ khinh, nhưng sau này chính là nhà cao cửa rộng con rể ở, tiền nhiều như nước cháu ngoại tiêu. Sư huynh, nếu đã gặp ở đây rồi chúng ta càng nên vạch mặt hắn cho Thường sư muội biết, sau lại dần một trận như vậy mới hả cái dạ trong lòng ta."
"Ý kiến hay lắm, chúng ta ở sau bỏ đá xuống giếng để cho hắn biết mặt, động vào chúng ta sẽ có kết cục thế nào."
Nghĩ tới cảnh Hàn Tông lộ bộ mặt thật trước Thường sư muội, gã ngửa cổ lên trời cười phớ lớ.
Tiếp đó hai kẻ không chút do dự lén lút theo sau.
Hàn Tông mải mê theo sát nàng ta không có chú ý đằng sau quá nhiều, lại nói cảnh giới hắn thấp hơn tận hai tầng, ở quá xa không phát hiện ra cũng là rất bình thường.
...