Hai người vừa đi chưa được vài dặm chợt đằng sau phía trời xa vang lên một tiếng sấm như trời long đất nở. Tiếp đó mây vần kéo tới bầu trời khi âm u khi lại hồng rực, quang mang thất thải bảy màu cùng vô số tia sét vụt ngang qua bầu trời phía trên một ngọn Phong.
Hàn Tông và Thường Xuân cả kinh quay lại, kia chính là….
…
Từng vệt từng vệt ánh quang chớp động nhằm hướng Đoán Định Phong bay tới, những ánh quang này đều là thân ảnh của những trưởng lão cao tầng.
Không chỉ ở Tru Thiên Môn, vô số những ánh mắt từ mọi hướng tại các đại thành phụ cận đều đổ về nơi trời xa kia.
"Là thiên địa dị tượng, Hàn Phong đột phá Ngưng Khí sao lại đưa tới thiên địa dị tượng?"
Đứng tại quảng trường, đại trưởng lão Bạch Đằng Giang thần sắc cả kinh xen lẫn vui mừng nhìn lên.
"Không nghĩ tới nó lại yêu nghiệt như vậy…"
Một số chủ Phong cùng nhìn, thần tình mỗi người âm u.
Người cười to nhất là lão đạo Thanh Khư, càng nhìn miệng lão lại càng toe toét, đây chính là cảm giác mà lão ngày nhớ đêm mong.
Mặc dù chưa từng nghe qua đột phá Ngưng Khí lại đưa tới thiên tượng, nhưng mà nếu có nhất định không phải Ngưng Khí bình thường.
Trong khi đó phía dưới sườn núi có vài thân ảnh lung linh thần sắc vui mừng nhìn lên. Người đang đột phá, đang được cả tông môn chú mục kia chính là sư đệ, là hôn phu, và là sư huynh của bọn họ.
Đám nữ tử này ai lấy đều khẩn trương cùng lo lắng, nhìn từng vệt ánh quang phía xa đang tới, thiếu niên mà bọn họ trông mong kia khắc khổ tu hành nay đã có thành quả rồi.
…
Trong một đại điện trên một ngọn tháp, nơi này một trong chín ngọn núi cao nhất, có bốn thân ảnh nhìn ra hướng ngoài…
"Không nghĩ tới truyền thuyết kia là thật, ba vị... xem ra thời gian tới phải xem xét chu cấp tài nguyên đến Đoán Định Phong nhiều hơn."
"Trưởng môn, không biết sự tình đứa nhỏ còn lại sao rồi?"
Không đáp lại câu hỏi của vị mặc kim quang bào trước mắt, một trong ba thân ảnh còn lại lại hỏi một câu.
"Đâu chỉ ta, ngay cả mấy lão già kia nghe tin cũng chạy tới, kết quả tin tức vẫn bạt vô âm tín. Bất quá với một màn đang phát sinh này, tin rằng sẽ lại có thêm vài kẻ khác lao vào tiếp tục tìm kiếm."
Y không chậm không nhanh lắc đầu thở dài.
"Ừm… tốt nhất vẫn là nên tìm thấy trước hai mươi, bằng không có thấy thì con đường ngày sau cũng không khác bình thường là bao nhiêu."
Một nữ tử tố y gật đầu.
"Thiên vô thập mỹ nhân vô thập toàn, không phải của mình đừng nên cố sức. Biết đâu nó chỉ là kẻ bình thường, trên đời liệu có thiên tài song sinh?"
Một lão giả nên tiếng nghi hoặc.
"Dù không tin mười cũng nên tin năm, đứa nhóc đó lọt vào tay chúng ta thì không sao nhưng nếu như đúng theo quẻ của Thanh Khư bói, nó lọt vào tay ma đạo vậy thì rắc rối với đệ tử môn ta lắm lắm. Việc này bản toa* nghĩ vẫn nên phải tìm, cẩn tắc vô ưu."
Một lão giả khác lên tiếng.
…
Lúc mà bốn người này còn đang nghị luận, tại một ngôi nhà trúc có phần cũ kỹ, trước cửa một vườn hoa rực rỡ, xung quanh những cây Bồ Đề to như đại thụ che trời.
Một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tóc dài thướt tha thân xam y, nàng chỉ vừa mới vào tuổi xuân đã có chút ma mị, hoa nhường nguyệt thẹn.
Nàng ngồi trước hiên, đôi mắt ngước nhìn lên phía trời xa…
"Hắn đang đột phá Thiên Địa Ngưng Khí, thật không nghĩ tới lại đi đến một cảnh này…"
Nàng lại lắc đầu nói tiếp
"Cha mang được phúc về nhưng cũng kéo họa theo, đã bói ra tiên cơ sao bản thân lại không tránh, danh tiếng quan trọng như vậy sao…"
Nàng thờ dài một tiếng không nhìn nữa, đứng dậy bước chân đi vào gian nhà.
Trong các cảnh giới của phiến thiên địa này, tu giả được chia làm tám tầng chính là..
Luyện Khí, Ngưng Khí, Hợp Linh, Vương, Hoàng, Thần, Thánh và cuối cùng là Độ Kiếp trùng thiên.
Trong tất cả cảnh giới, có một cấp độ có thể vượt qua nhiều tiểu cảnh chiến đấu, gần như vô địch đồng cấp ấy chính là cảnh giới được Thiên Địa chấp thuận.
Tuy là vậy nhưng vẫn chỉ là da lông, chưa thể chân chính chạm tới Đạo vì thế mới không gọi là Thiên Đạo. Chỉ khi tới cảnh giới đủ cao, đó mới là lúc mở ra tâm cảnh cảm ngộ pháp tắc đại đạo, mới có thể chân chính gọi một tiếng Thiên Địa Đại Đạo.
Mặc dù như thế, Thiên Địa Ngưng Khí cũng là thứ gần như chỉ có trong tàng điển truyền thuyết. Vốn đã trải qua vô số tuế nguyệt thăng trầm, người đời đã quên đi từ lâu, một hai kẻ nhớ được đã là hiếm có rồi.
Khắp trời nam đất bắc, thượng thiên địa hạ trong vài chục vạn năm qua chưa từng phát sinh. Nàng chỉ nhìn thoáng qua đã có thể thấu tỏ huyền cơ, nhân vật này quả thật là có chút làm người tò mò đi.
...
Hàn Tông từng xem sách có biết qua thứ kia chính là thiên địa dị tượng, phàm là thứ được thiên địa tán thành đều dẫn tới dị tượng.
Tuy nhiên cũng có những thứ kiếp phải trải qua thiên địa đại đạo thử thách mới được tán đồng, ví như sau Hoàng cảnh tới Thần cảnh chính là cần phải độ Lôi Vấn kiếp.
Đây cũng chỉ là những thứ kiếp nhỏ trăm năm đến vài trăm năm một lần, chân chính vượt qua Thánh cảnh tới Độ Kiếp phi thăng mới gọi là Thiên Vấn kiếp, chính là…
"Muốn bất lão trùng thiên
Phải trải qua Thiên Vấn
Thiên Địa chưa tán thành
Vậy luân hồi tiếp đi"
Con đường của tu giả ấy là đi ngược lại với tự nhiên, với pháp tắc mà đại đạo thiên địa tạo ra, bởi thế khi cảnh giới đã chạm tới pháp tắc, chính là phải chịu thử thách kiếp vấn của thiên địa.
Hàn Tông lần đầu tiên nhìn về phía đó trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, đôi mắt không có chút vẻ hờ hững như mọi khi. Bởi vì không hiểu tại sao, hắn nhìn về phía kia lại có cảm giác khó chịu chán ghét đến vậy, phải nói là uất hận.
Giống như phía đằng kia có một kẻ thù truyền kiếp của hắn ở đó, nó còn dậy lên xúc cảm mãnh liệt khó chịu hơn khi hắn ở cùng những kẻ khắc hệ.
"Tại sao lại như thế, rốt cục nơi đó là người nào?"
Thường Xuân ban đầu cũng kinh ngạc tới không thốt ra lời, sau như nhớ tới điều gì, ánh mắt thập phần phức tạp. Bàn tay nàng siết chặt, cố gắng quay người rời đi.
"Ngươi còn không đi?"
Hàn Tông cố gắng không nhìn về phương đó nữa, hắn hừ lạnh một tiếng rồi theo sau nàng ta.
….
Trong một gian phòng đỉnh của đại điện, một thân ảnh thiếu niên mười hai mười ba đang khoanh chân ngồi đó, mồ hôi đầm đìa trên áo. Trên mắt, mũi và miệng hắn dính vài vệt máu đã khô, hắn vẫn nhắm nghiền rơi vào trầm tư hư vô như thế…
Qua thêm hai canh giờ hắn mới mở mắt, miệng thở ra một ngụm uế khí kèm theo chút máu tươi tanh nồng.
"Không nghĩ tới suýt chút nữa thì đi tong, vẫn còn may một khắc kia vững tâm."
"Nhưng mà tại sao khi tới lúc đau đớn linh hồn kịch liệt tưởng như không chịu nổi, ta lại nhìn thấy một người? Tại sao nhìn thấy hắn, ta lại trở nên lạnh lùng như thế?"
"Ở hắn ta có cảm giác vừa quen thân như máu mủ lại có cảm giác như tử thù không đội trời chung? Hắn… là ai? Chẳng lẽ lại sinh ra ảo giác, hay là tâm ma?"
Hàn Phong lắc đầu cho qua, hắn đã gần một tháng bế quan, với tính cách vui vẻ nhanh nhảu, ngồi lâu làm cho hắn khó chịu.
Bước đến đẩy cửa đại điện đi ra, thân ảnh áo xám khoác trường bào đen rộng bên ngoài tung bay khi gặp nắng, hắn như cơn gió phiêu lãng giữa trời cao.
….
Theo như sắp xếp của Vạn Niên Thanh, Hàn Tông và Thường Xuân "vô tình" tiếp nhận một nhiệm vụ, hai người cứ thế một trước một sau phi hành nhằm hướng đông nam đi tới.
Từ Tru Thiên Môn cách Trà thành rất xa, dù phi kiếm với cảnh giới bọn họ ước chừng cũng phải hơn hai tháng.
Bọn hắn buộc phải tới Cửu Long đại thành sau đó truyền tống tới Tuế Nguyệt thành, tiếp đó phi kiếm thêm bảy ngày, bảy đêm mới tới.
Suốt dọc đường đi hắn và Thường Xuân nàng ta giống như hai tên câm, người lù lù đi trước kẻ khù khờ theo sau.
…
(*) Không giống như bản tọa, từ tọa chỉ chỗ ngồi, ý nói địa vị. Toa là chỉ bản thân, giống như "ta" hoặc "tôi".