Lời này vang lên đúng là của Mệnh Gia Thân, là nhị đệ Mệnh Tiêu Tai. Gã làm như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Mệnh Tiêu Tai, chậm rãi bước ra, lại chắp tay thưa:
"Phương thành chủ... hẳn ngài còn nhớ, không lâu mấy tháng trước đó đã từng tới đây dự lễ khai linh của Mệnh gia?."
Phương Thuấn gật đầu, ông ta trầm tư nhưng trong lòng lại nghĩ... Mệnh Tiêu Tai à Mệnh Tiêu Tai, xem ra ông phải nhanh dẹp nội đấu này đi thôi.
Lại nói Mệnh Gia Thân, gã lúc này mới quay lại nhìn Mệnh Tiêu Tai mở lời:
"Tộc trưởng huynh, chuyện này trước sau gì cũng không giấu được, chi bằng tiện đây nói luôn có phải hơn không? Còn nữa, để thành chủ đại nhân đích thân chứng thực, chẳng phải quá tốt hơn sao? Mệnh gia chúng ta ba đời làm việc thiện, quang minh chính đại, tộc trưởng huynh không nên quá lo lắng…."
Mệnh Gia Thân không chút do dự, gã nói luôn một lèo. Thật ra, ở góc nhìn này, mọi chuyện đều đang có lợi với gã.
Tuy gã theo phe đại gia lão, chủ trương ủng hộ Vân gia, nhưng gã lại có tham vọng cá nhân lớn hơn.
Đại gia lão không có tâm tư riêng, lão thì chỉ muốn Mệnh Tiêu Tai đổi ý.
Còn gã lại muốn hạ bệ Mệnh Tiêu Tai, vốn đã nhăm nhe chức tộc trưởng từ lâu, đây có thể nói là một cơ hội tốt.
Việc đại gia lão có tình nghi, đối với gã cũng là chuyện tốt, loại thêm một kẻ.
Do đó, gã không ngần ngại đâm sau lưng thêm một cái, đổ nạn lên đầu Mệnh Tiêu Tai.
Mệnh Tiêu Tai ở một bên, ông lúc này đã tím mặt rồi.
Trước đó ông ra lệnh vụ việc này phải giữ kín, chờ xong chuyện rồi tính, bởi ông biết giá trị của con bé.
Nhưng rõ ràng gã nhị đệ này lại bỏ ngoài tai, giống như thấy lửa cháy còn không đủ to.
Mặc dù đúng như gã nói, chuyện này không giấu được, nhưng vấn đề nằm ở hai chỗ, khiến cho ông tức giận.
Thứ nhất, tình huống Mệnh Tại Y đột nhiên có thể tu luyện tới quá bất ngờ, còn chưa rõ nguyên nhân do đâu.
Nếu như có cao nhân trợ giúp thì còn đỡ, đây sẽ là một cánh tay mới, giúp cho Mệnh gia. Nhưng nếu nó nhặt được cơ duyên truyền thừa nào đó, vấn đề sẽ khác đi rất nhiều.
Bởi vì mang ngọc có tội, cho nên thất phu cũng có tội, tội này là tội quá ngu, không biết giữ cái miệng!
Cơ duyên đủ lớn, Vận Lam và Phương Thuấn sẽ mặc kệ cái gọi là chức vị, lập tức sẽ dùng thủ đoạn sét đánh mà cướp lấy.
Bọn họ tranh giành địa vị, chung quy cũng là vì lợi ích, vì tài nguyên mà thôi.
Đây cũng là lý do ông nghiêm cấm, trước giữ bí mật chuyện này. Chỉ là Mệnh Gia Thân đã rất biết chớp thời cơ, đâm đúng chỗ hiểm.
Mà đây cũng là nguyên nhân của vấn đề thứ hai, Mệnh Gia Thân đã không nghe lời ông nói, đây là tội bất trung.
Trong mọi gia tộc, ai cũng bất tuân như vậy thì tộc trưởng có cái tác dụng gì đây.
Tư tưởng này cần phải được dập tắt, không để ảnh hưởng tới đám tộc nhân phía dưới.
Lúc này lại nghe Mệnh Gia Thân nói tiếp:
"Lúc đó ngài hẳn là còn nhớ, vị đại tiểu thư của gia huynh chúng ta, mười lăm năm nay không hề có linh căn."
Gã nói tới đoạn này thì ngừng lại, căn đại sảnh càng thêm im lặng. Không chỉ Phương Thuấn, ngay cả Vận Lam cũng đã có vẻ hiểu ra vấn đề.
Mệnh Tuấn Ngọc mỉm cười nói hết câu:
"Đúng vậy, cô ta đột nhiên lại trở thành tu giả, hiện đã có thể tu luyện. Thành chủ, theo như tại hạ thấy, việc cô ta đột nhiên trở mình như vậy, khả năng lớn phần nhiều có liên quan tới vụ việc ma đạo lần này. Biết đâu… cô ta lại là hung thủ, đã giết đi hôn phu tương lai của mình. Mệnh gia chúng ta xưa nay luôn có tiếng tận trung, sẽ không vì người nhà mà che giấu. Nhưng nếu như không phải... vậy đây cũng coi như phúc lớn của Mệnh gia…."
Mệnh Gia Thân miệng lưỡi sắc xảo, gã ta vừa đấm vừa xoa. Lại nhân tiện mượn chuyện ma đạo, đổ lên đầu nàng ta.
Chuyện gã cố ý vu oan ma đạo cho nàng, đều là bịa ra. Nhưng trong thâm tâm gã, lại mong đó là thật.
Nàng ta là ma đạo, lập tức sẽ kéo theo cha nàng là Mệnh Tiêu Tai xuống nước.
Vậy thì người được lợi lớn chính là gã rồi, thật là kế hiểm.
Nhưng cũng phải nói thật, tài trí vu oan của gã, tuy nói láo mà lại đúng không trượt câu nào. Mệnh Tại Y mà nghe được phán đoán này của gã, nhất định cũng sẽ giật hết cả mình!
Chỉ là tình huống này tới tai mọi người lại không lọt chút nào, vốn cả đám đã chú ý tới một điểm khác.
Ai nghe đều hiểu, gã nói nàng ta liên quan tới ma đạo. Nhưng một số kẻ ngồi đây lại hiểu, đó chỉ là một nửa.
Phương Thuấn và Vận Lam cũng vậy, hai tròng mắt sáng quắc. Phàm nhân đã qua mười lăm tuổi lại có thể mở ra tư chất linh căn, trực tiếp tu hành.
Đây nếu như là nhặt được truyền thừa, vậy thì quá tốt rồi. Không chỉ Vận Lam nghĩ vậy, ngay cả Phương Thuấn cũng đang mong như thế.
Nếu như là thật, Phương Thuấn cũng đang dự tính vào hùa, ngoài mặt giả tin lời Mệnh Gia Thân. Nghi cho nàng ta là ma đạo, sau đó bắt giam đưa về phủ thành tra xét.
Tới lúc đó còn sợ không moi ra truyền thừa này hay sao? Moi thông tin xong rồi thì thả về là được, coi như điều tra đã ra kết quả, nàng ta không hề dính mới ma đạo.
Phương Thuấn nghĩ tới đây hai mắt lóe sáng, truyền thừa đem so sánh với Mệnh gia, đương nhiên cái trước giá trị hơn nhiều.
Phía này Vận Lam cũng đang nghĩ như thế, chỉ khác là nàng lại đang thầm tính toán thêm, làm thế nào để hớt tay trên của Phương Thuấn.
Hai người đều không có nghĩ tới, phía sau cô ta có vi sư. Thật ra, cái này giải thích rất đơn giản.
Ai mà lại rảnh rỗi tới mức hao tổn sức lực, biến một đứa đã quá lứa trở thành tu giả chứ.
Tư chất như vậy đều cực kì có hạn, tiềm năng quá kém để đầu tư, trừ phi là có thể chất khác người. Nhưng mà dù là thế nào, kết quả vẫn sẽ nhanh chóng biết được mà thôi.
Phía đằng này, Mệnh Tiêu Tai lại trầm tư, Mệnh Gia Thân vừa đâm ông một nhát, nhưng lại cảnh tỉnh ông một vấn đề.
Đúng thế, nếu con bé có dính dáng tới ma đạo, ông sẽ lập tức bị liên lụy, mất đi uy tín, bị hạ bệ đầu tiên.
Người đứng đầu gia tộc phải là người có uy tín, trong sạch và liêm minh. Là tấm gương cho tộc nhân noi theo, không thể có một tì vết nhỏ.
Trong một thể chế, tài năng chỉ xếp thứ hai, cái đứng đầu chính là uy tín. Uy tín được bồi đắp từ quá trình công việc, chiến tích của bản thân, và gìn giữ của gia đình, dần dần tích lũy.
Chỉ cần uy tín bị ảnh hưởng, đương nhiên sẽ ảnh hưởng lớn tới chức vụ đang giữ. Không một gia tộc nào chấp nhận chuyện cha làm lãnh đạo, con làm ma đạo cả.
Đây chính là minh chứng cho cái gọi, con gây họa thì cha phải chịu!
Nếu mất đi quyền uy vốn có, công sức gầy dựng nửa đời của ông cũng vì thế mà tan tành.
Ông lại cẩn thận liếc mắt tới hai người Phương Thuấn và Vận Lam một cái...
Nếu con bé không dính tới ma đạo, chỉ sợ Vận Lam cũng quyết âm thầm bỏ đá xuống giếng. Ngay từ đầu tới đây, mục đích của cô ta đã quá rõ ràng rồi.
Còn Phương Thuấn, ông ta sẽ mượn chuyện ma đạo này mang con bé đi, cơ duyên mà con bé có được, cũng sẽ về tay bọn họ.
Mệnh Tiêu Tai theo phe Phương gia là vì lợi ích toàn gia tộc, không phải vì trung thành với lão, cho nên vẫn phải có đề phòng.
"Không được, không được… nó có chết cũng không liên quan tới Mệnh gia là tốt nhất, còn nếu có cơ duyên, cái này phải quy về Mệnh gia đầu tiên…."
Mệnh Tiêu Tai thầm nghĩ trong lòng, nếu có cách giữ con bé lại, hoặc giả trước hãy dùng cách câu giờ. Miễn cho nó bị mang đi, nó là người Mệnh gia, phải cống hiến cho Mệnh gia.
Ánh mắt Mệnh Tiêu Tai đột nhiên lóe sáng, ông ta nhớ tới cái hộp Hiếu Luật mang tới lúc sáng.
Gã ta được cử đi theo dõi Mệnh Tại Y cả tháng nay, lý nào con bé có thể tu hành lâu nay mà gã không biết. Đấy là chưa kể con bé tung tăng bấy lâu nay, mà trên dưới không một ai phát hiện ra.
Thật sự quá vô lý!
Đúng! Chỉ có một nguyên nhân, một cách giải thích hợp lý, chính là con bé có tâm pháp che giấu cảnh giới!
Mà chẳng phải trong chiếc hộp ông nhận được, bản tâm pháp kia tên gọi là Ẩn Linh Thuật hay sao?.
Tới đây, ông ta chợt nghĩ đến một khả năng, chiếc hộp này là…. con bé gửi tới cho ông.
Còn đang nghĩ vậy, ông đã nghe thấy Phương Thuấn mở lời:
"Phương gia chủ, giống như Vận phó đã nói, hôm nay tiện tới đây, chi bằng kiểm tra một chút, cũng tránh cho kẻ khác dèm pha."
Ngoài mặt ông ta nghiêm túc, vẫn uy nghi nói tiếp:
"Thế này đi, ông hãy cho tập trung hết người trong phủ lại, ta sẽ cho người truy xét máu huyết luôn một thể. Như vậy cũng đỡ cho Mệnh gia bị hoài nghi. Ông yên tâm, phương pháp toàn thành này ai cũng phải thử. Mặt khác, phiền ông gọi con bé tới đây, chúng ta muốn hỏi nó một số chuyện…."
Mệnh Tiêu Tai trầm ngâm, nhưng ông cũng là dạng quyết đoán.
Đã từng hại cha giết chị, mưu tính đủ đường mới có được ngày này, ông ta còn không phải người quyết đoán thì là ai đây!
Sau khi cân nhắc tình huống, ông đã có kết luận. Thôi thì lúc này gọi con bé tới, xem thái độ của nó cũng tốt, tiện mà tùy cơ ứng biến.
Nếu là đúng, vậy thì quá tốt. Ngược lại không phải, sẽ lại nghĩ cách giữ con bé ở lại.
Nghĩ xong, tâm trạng ông dần bình tĩnh trở lại, khuôn mặt tỏ vẻ vui mừng cho mọi người xem.
Kế đó ánh mắt liếc tới, mang theo chút ẩn ý, nhìn về phía Mệnh Gia Thân cười mỉm.
Sau đó ông chắp tay thở dài, bộ dạng giống như cực kì bất đắc dĩ:
"Haizz…. Chuyện này trước sau cũng khó giấu, nếu các vị muốn biết nguyên do, tại hạ... cung kính tuân mệnh!."
Nói rồi ông quay qua chỗ tam gia lão, thâm thúy nói:
"Tam gia lão, ông hãy tới nơi ở của con bé, đưa nó tới đây!."
Mệnh Gia Thân nhìn biểu hiện của ông ta, gã đột nhiên dự cảm có gì chẳng lành, nhưng lại không quá rõ ràng là gì.
Lại nói về Mệnh Tại Y, nàng ta lúc này đã tắm rửa xong xuôi, thay một bộ y phục mới.
Hiện tại đang ngồi trên giường, bàn tay nàng đùa nghịch một quả cầu thủy tinh đen lánh.
Bên cạnh còn có một bệ gỗ cao hơn mét, trông khá cũ kĩ, chỉ là nàng không để ý, ánh mắt lơ đễnh ngước lên trần nhà.
Theo như nàng phán đoán, Mệnh Gia Thân ắt hẳn sẽ lỡ miệng, mang chuyện của nàng ra nói.
Kiếp trước, giai đoạn này Tiểu Thất Tử đã bắt đầu ruồng bỏ. Gã đem chuyện của nàng đi rêu rao, sau đó nàng bị đưa tới từ đường sám hối.
Khi ấy bởi vì chuyện này, hôn sự với Tề gia buộc phải hoãn lại, để dẹp yên mấy lời đàm tiếu. Khi đó, Mệnh Gia Thân đã ra mặt xỉa xói, đay nghiến phản đối việc đưa đứa con ghẻ là nàng đến từ đường.
Từ chuyện ấy nàng đã nhận định, gã này chẳng phải loại tốt đẹp. Lần này phát hiện lớn như vậy, gã ta không đục nước béo cò mới lạ.
Mệnh Tại Y dâng cơ hội tốt tới cửa, để cho nội đấu leo thang, làm gì có chuyện bọn họ sẽ không đấu đá nhau.
Mà một khi như vậy, đám người phủ thành kia nhất định sẽ gọi nàng tới tra, mọi chuyện dường như vẫn đang diễn ra thuận lợi.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng nói của lão giả:
"Mệnh Vô Ưu, tộc trưởng cho gọi ngươi tới đại sảnh!."
Mệnh Tại Y mỉm cười, nàng từ tốn đứng dậy đi ra ngoài cửa. Bên ngoài là một lão già tuổi ngoài sáu mươi, khuôn mặt nhăn nheo già nua đứng đó.
Lão nhìn thấy nàng ra, còn chưa kịp ngạc nhiên, đã nghe nàng nhếch miệng cười nói:
"Tam gia lão chớ vội, ta có một chuyện phải nói trước với ông!."
….