Tòa cổ điện này thật sự rộng lớn, ba người chỉ như một con kiến nhỏ bé với nó. Với Hàn Tông mà nói, công trình to lớn nhất ở địa cầu so với nó cũng chỉ bằng một góc nhỏ mà thôi.
Hắn và Bích Ngọc cùng với Đoạn Tuyệt, ba người nhìn nhau rồi cùng sải chân bước vào. Là cánh cổng thoát khỏi đây hay là cánh cửa địa ngục, dẫn bọn hắn tới nơi vạn kiếp bất phục, vẫn là phải thử mới biết được.
Khung cảnh đầu tiên bọn hắn thấy đây là một nơi thật sự ý cảnh thần tiên, không lời nào tả hết được.
Trên có sơn phong, dưới có lưu thủy. Trên trời áng mây lơ lửng bay, phía xa xa khu rừng xanh mượt. Ba người không tin nổi vào mắt mình, trong căn cổ điện này lại xuất hiện một màn như vậy.
"Mọi thứ là thật, không phải ảo cảnh!."
Bích Ngọc ở bên khẳng định một câu chắc nịch, khiến cho Đoạn Tuyệt và Hàn Tông quay sang nhìn nàng ta nhíu mày. Tất nhiên hai người cũng không truy hỏi nguyên do, có hỏi hẳn nàng ta hẳn cũng không nói. Không ai lại đi tiết lộ thần thông của bản thân cả, những thứ nhạy cảm như vậy đều là tối kị nên tránh trong những mối quan hệ của giới tu giả.
"Tòa cổ điện này hẳn là trung tâm của cả khu mộ đền này rồi, chỉ là…"
Bích Ngọc trầm tư nói ra, lời cuối nàng ta chậm rãi nhìn qua Hàn Tông, hắn hiểu ý liền nói thay:
"Chỉ là không nghĩ ra tới đây lại gặp một cảnh này, không giống như chúng ta dự tính cho lắm. Nhưng mà nếu nơi này là trung tâm vậy thì phải có thứ gì đó, hoặc đại khái còn sót lại manh mối. Vấn đề của chúng ta là cần tìm ra được thứ đó."
Nhìn thấy hai người bọn hắn nhìn mình, Đoạn Tuyệt âm u hừ lạnh hỏi:
"Hai vị nói nhiều như vậy là muốn gì ở ta?."
"Chúng ta lúc này đã là người cùng phe rồi, ông cũng không cần phải đề phòng nhiều như vậy. So về kinh nghiệm nhìn nhận địa hình mà phán đoán, bọn ta không so được với ông. Cho nên ông thử nói ý kiến xem, chúng ta nên đi theo hướng nào là tốt nhất!."
Đối với việc này hai người Bích Ngọc và Hàn Tông đúng là không so được với kẻ chuyên môn như ông ta. Nghe ý kiến nhận định của ông ta cũng là một biện pháp không tồi, cho dù hai bên vẫn cảnh giác lẫn nhau.— QUẢNG CÁO —
Đoạn Tuyệt hiểu ý, tuy là nơi này vẫn ở trong cổ điện, đi kiểu gì cũng sẽ cục đường. Nhưng để rút gọn thời gian cùng với tránh đi lạc, bọn họ phải đưa ra phán đoán nhanh và hiệu quả nhất. Đoạn Tuyệt tất nhiên không có ý kiến gì khác, ông ta phân tích:
"Từ ngoài nhìn vào và bên trong truy xét, ta nghĩ tòa cổ điện này không có tầng trên nào khác. Như vậy có thể thấy, nếu có thứ gì đó thì hẳn là sẽ nằm trong đây. Theo ta được biết, nhân loại vốn sinh ra phát triển sau thú tộc, mà như vậy các vị hẳn sẽ hiểu, cái ra sau luôn luôn bị ảnh hưởng bởi ra trước. Từ đó suy ra, trong này hẳn cũng có những căn điện nhỏ hơn, cũng không khó tìm lắm đâu!."
Ông ta nói xong lôi ra một con sâu nhỏ, toàn thân xanh nhạt, mũm mĩm như là con tằm.
Tứ Vị Định Phương Trùng, đây là một con yêu thú cấp 1 sơ giai, nó không thuộc bộ thú chiến đấu mà thuộc thú hỗ trợ. Ưu điểm của nó là có thể đoán định được bát phương tứ hướng, nhờ đó người sử dụng sẽ không bị lạc đường.
Loại thú này không quan trọng ở cảnh giới cho nên giá cả khá rẻ, Hàn Tông tuy là cẩn thận nhưng mà hắn không phải toàn năng, đôi khi sơ suất cũng chẳng có gì lạ.
Sau lần này, hắn đã quyết định nên chú tâm vào vấn đề trinh sát và hỗ trợ này hơn nữa. Bởi may mắn sẽ không tự nhiên đến với những kẻ bất cẩn, đây là điều trải qua mấy phen sinh tử hắn đã ngộ ra.
Đã xác định được phương hướng, ba người nhắm chính giữa hướng trung tâm mà bước đi. Đường đi không quá gập ghềnh, ba người vẫn cảnh giới tứ phía, tránh cho bị thứ gì đó đánh nén.
Đoạn Tuyệt ông ta trong lúc bất cẩn đã bị mất con Huyết Dực, mất đi trinh sát dò đường. Còn Bích Ngọc và Hàn Tông hai người đều không nói gì, chủ ý để con Lục Vị Cửu Thính ngậm một viên linh thạch ngũ hành mang ra là hắn nghĩ ra. Bích Ngọc lúc ấy quyết đoán đồng ý, nàng ta cũng hi vọng sau cuộc nói chuyện đó, sư tôn mình sẽ cử người theo sau.
Chỉ cần người kia gặp được con thú của nàng, với việc phát hiện ra mỏ linh thạch ngũ hành, chắc chắn sẽ toàn lực hành động. Bích Ngọc chỉ lo lắng Cổ Tử ông ta sẽ chạy mất, hoặc làm ra hành động gì đó bất lợi mà thôi.
Còn Hàn Tông lại có tâm tư khác, hắn không biết người đó có phát hiện ra hành động khả nghi của Cổ Tử hay không. Nhưng Cổ Tử muốn xóa dấu vết, có thời gian toan tính thì việc sập hầm mỏ là chắc chắn sẽ xảy ra. Móc nối lại những manh mối Bích Ngọc trước khi rời môn để lại, Hàn Tông biết nàng ta một khi mất tích, chỉ sợ ở bên ngoài lúc này, Đoạn gia đã bị người đó tra xét đầu tiên.
Điều này hắn lại không nói với Đoạn Tuyệt, nói ra lúc này ông ta sẽ không toàn tâm toàn ý trợ giúp bọn hắn nữa, thậm chí là còn trở mặt.
— QUẢNG CÁO —
Bởi lẽ hắn hiểu, nếu như lúc này kẻ ra tay với Đoạn gia không phải Cổ Tử. Đoạn Tuyệt ông ta còn muốn minh oan thì vẫn phải chấp nhận sự thật, vấn đề ở chỗ tuy không thể làm khác được nhưng tâm sẽ sinh ra uất hận, bằng mặt mà không bằng lòng. Mà ông ta không toàn tâm trợ giúp, chỉ sợ ba người ra khỏi đây phải nằm lại một.
Để chắc chắn lại điểm phán đoán này, Hàn Tông kể mọi chuyện xảy ra trong này trước đó, kể cả chuyện quẻ bói của Triệu Cơ Cực với Đoạn Tuyệt. Sau đó hắn bâng quơ nói:
"Khi đó xảy ra sập hang, ta nhớ không nhầm thì Cổ Tử ông ta là người gần chúng ta nhất, vậy mà ông lại rơi xuống đây. Như vậy khả năng rất cao là trong năm người đi vào này, người cuối cùng là ông ta cũng nên!."
Bích Ngọc nghe vậy trong mắt tỏa sáng, đây chính là cơ hội, nàng còn mong gì hơn. Chỉ có Đoạn Tuyệt trầm ngâm giây lát, sau lại thở dài rồi lắc đầu đáp:
"Không giấu hai vị, khi đó hỗn loạn chúng ta cùng lùi lại nhưng ta không nhanh bằng ông ta. Ta có thể khẳng định tám phần, ông ta sẽ không rơi xuống đây, chỉ là…"
Bích Ngọc thâm trầm không nói, Hàn Tông nghe được lời này những phán đoán ở trên hắn đã xác định gần như sẽ xảy ra rồi. Hắn hiểu câu sau chưa nói của ông ta có ý gì, ông ta đang nghĩ Cổ Tử ở bên ngoài muốn xóa dấu vết thì Đoạn gia của ông ta là cái họa đầu tiên phải trừ.
Hàn Tông ánh mắt lóe lên, hắn ra hiệu với Bích Ngọc rồi nhìn ông ta an ủi:
"Về điểm này ông có thể an tâm đôi chút, có lẽ ông ta cũng không có nhiều thời gian động tới Đoạn gia các ông đâu. Chúng ta vốn dĩ đã nghi ngờ ông ta từ đầu rồi, việc ký khế ước với ông chỉ là thêm bằng chứng, danh chính ngôn thuận khi công khai vụ án ra công chúng mà thôi."
"Hừ…"
Đoạn Tuyệt tất nhiên là không tin, có lẽ bọn hắn muốn ông ta toàn ý toàn tâm trợ giúp mới nói vậy. Bích Ngọc liếc mắt nhìn hắn, lúc này nàng ta lên tiếng:
"Ông không để ý thấy con thú của ta không thấy đâu à? Còn nữa, ông cũng quên mất chúng ta đã từng quay về trong môn rồi mới quay lại đây rồi hay sao?."
Thấy ông ta giật mình, nàng ta nói tiếp:— QUẢNG CÁO —
"Nhưng mà ông cũng đừng vội mừng, bởi mục đích chúng ta quay lại là để điều tra Đoạn gia, do đó bọn ta mất tích càng lâu thì Đoạn gia các ông chẳng khá hơn đâu."
Đoạn Tuyệt lúc này mới ngộ ra, khuôn mặt ông ta tuy không có phát sinh nhưng trong mắt lại lóe lên tia hi vọng. Ý của Bích Ngọc ông ta đã hiểu, bên ngoài có người của bọn họ. Nếu như vậy, Cổ Tử trước phải tránh mặt người của môn phái cử đến, Cổ Tử đúng là cũng chẳng có nhiều thời gian thật. Như vậy nếu như ba người có thể ra ngoài sớm, tộc nhân còn lại ở Đoạn gia có lẽ vẫn còn chưa việc gì.
Hàn Tông chỉ nói vậy, hắn không có giải thích gì thêm, để cho ông ta tự ngộ nhận, hắn đang lợi dụng điểm tâm lý này của ông ta.
Khi con người rơi vào tuyệt cảnh, cái bọn họ cần nhất là hi vọng. Lúc này chỉ cần nhen nhóm cho họ chút hi vọng, họ sẽ tự động cắm đầu tin tưởng vào hi vọng đó mà không hề nghi ngờ, cho dù là mong manh ảo tưởng.
Điều này cũng không lạ, Đoạn Tuyệt ông ta đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, lại lo trong lo ngoài, ông ta không hề có nhiều thời gian để phán đoán thật giả. Thêm nữa Hàn Tông lại cải biên đi vài chỗ, lời nói ra ba thật bảy giả, khiến cho ông ta nhất thời chẳng thể suy nghĩ thấu đáo.
Hắn nhớ tới câu chuyện thần thoại phương tây kiếp địa cầu từng đọc. Nàng Pandora vì tò mò mở chiếc hộp mà giải thoát hết thảy cái ác ra ngoài thế gian, sau cùng thứ còn lại trong hộp để bấu víu, lại chính là hi vọng.
Nói một cách nào đó Hàn Tông cũng đang le lói cho ông ta chút hi vọng, khiến cho ông ta cam tâm hợp tác, chính là hắn không muốn thuyền chìm giữa sông.
Ba người vừa vượt qua một đồi dốc thì liền nhìn thấy đằng xa, xa kia là rất nhiều căn điện cổ khác. Không chỉ vậy, ở đó cũng có vài căn đổ nát, trơ trụi nằm giữa gió sương.
Ba người híp mắt nhìn nhau, cả ba hiện liên một tia cảnh giác, bàn tay siết chặt thanh kiếm, nhưng mà bước chân không hề chậm lại.
...