Hàn Tông và Bích Ngọc ra khỏi Đoạn trấn được hơn dặm thì hai người liền dừng lại, bấy giờ Bích Ngọc lại thắc mắc:
"Sư huynh phát hiện ra điều gì rồi sao?."
"Một chút!."
Thấy nàng ta vẫn âm trầm nhìn mình, xem ra vì vừa rồi chịu uất ức lắm, hắn bèn nói tiếp:
"Sư muội, tại sao đầu của Nguyên Quang bị đánh nát tại hiện trường nhưng chúng ta tra xét thì lại gần như là phát hiện máu huyết của kẻ khác?."
Điểm này làm Bích Ngọc cũng lăn tăn, đúng ra phải là máu huyết xung quanh đó là của Nguyên Quang mới đúng. Nàng biết hắn đã biết gì đó, nàng hừ đáp:
"Sư huynh biết gì thì nói đi, úp úp mở mở…"
Hàn Tông không vui lạnh nhạt đáp:
"Sư muội không chịu động não, ngày sau có bị kẻ khác lừa thì…"
Hàn Tông thấy nàng ta sầm mặt, hắn biết vừa nói hớ thì dừng lại, bắt đầu phân tích:
"Chỉ có một lý do, ấy là đây không phải hiện trường thật!."
"Sư huynh, điều này lại không hợp với những gì chúng ta biết trước đó. Thứ nhất nhiều người chứng kiến gã tới khách trọ, lại chứng kiến gã đánh nhau với Lưu Thuật. Thứ hai thi thể kiểm tra đúng là gã, không sai vào đâu. Nếu như không phải hiện trường vụ án thật, vậy hai điều trên lý giải thế nào đây?."
Hàn Tông đáp:
"Sư muội chẳng phải có mang theo Lục Vị Cửu Thính hay sao, để nó thử một chút là biết ngay thôi!."
Bích Ngọc gật đầu bàn tay vỗ vào túi linh thú, một luồng huyết quang từ trong bay ra, sau khi rơi xuống đất nó hiện ra là một con thú nhỏ. Đây là một con mèo nhỏ thân dài hơn gang tay, điều khác biệt là nó có đôi tai khá dài giống chồn. Lưỡi của nó màu đỏ, cùng đôi mắt như thủy tinh to trong suốt. Con thú cấp 1 cao giai này là thú khế ước mới thu của Bích Ngọc, nàng ta bởi vì vụ án đã cố chuẩn bị hết mức.
Gọi là Lục Vị Cửu Thính thì không cần giải thích thêm nữa rồi, Hàn Tông bèn nói tiếp:
"Muội cho nó ngửi mùi máu của Nguyên Quang, để xem nó dẫn tới đâu?."
Bích Ngọc lúc này mới hiểu chủ ý của Hàn Tông, hắn ta vẫn nghiêng về phương án khách trọ không phải hiện trường thật. Chủ ý này nàng không phản bác, thử một chút cũng bớt đi một nghi vấn. Nhưng trong lòng lại thầm hừ một tiếng, nếu như con mèo này lại dẫn quay về khách trọ, chẳng phải là tức chết rồi hay sao.
"Tìm thử xem còn nơi nào ngoài nơi đó có mùi này hay không?."
Bích Ngọc dùng tâm ý tương thông ra lệnh cho con mèo, khi mà yêu thú chưa mở ra linh trí thì đây là cách giao tiếp tốt nhất. Cũng chỉ có người ký kết khế ước mới có thể có năng lực này, trừ phi yêu thú tiến hóa tới cấp 4, mới có thể giao tiếp bằng lời nói bình thường.
Chỉ thấy con mèo đi qua đi lại, nó bắt đầu tiến đến ngửi thứ đồ mà Bích Ngọc vừa đưa, sau đó nó ngửa đầu lên trời nhắm mắt hít hít….
Nhìn con mèo chạy quay lại Đoạn trấn, Bích Ngọc không khỏi liếc xéo Hàn Tông một cái, hắn cũng chỉ vuốt cằm suy tư. Hai người đuổi theo con mèo, tới khi chủ cách Đoạn trấn một dặm, Hàn Tông bèn hô dừng lại.
"Sao thế, sư huynh lại có chủ ý gì à?."
Bích Ngọc cũng không hề giễu cợt Hàn Tông, nàng ta cũng hiểu tính chất vụ việc. Hai người nên hợp tác, không phải là lúc thể hiện cái tôi. Về điểm này Hàn Tông cũng hiểu, cho nên hai người mới đi chung được với nhau tới giờ. Hắn bèn nói:
"Lục Vị Cửu Thính của sư muội chỉ là cấp 1 cao giai, phạm vi có thể ngửi thấy cùng lắm chỉ vài dặm đổ lại. Giả sử hiện trường nằm ở đầu bên kia của Đoạn trấn, nó chắc chắn sẽ không ngửi ra!."
Hàn Tông trước sau vẫn khẳng định quán trọ ấy không phải là hiện trường thật, còn giải thích có lẽ phải tìm thấy hắn mới rõ ràng.
"Được! Vậy chúng ta đi xung quanh bên Đoạn trấn, nhưng nếu không khả thi lúc ấy phải nghe theo sư muội sắp xếp!."
Từ lúc hai người đi tới đây, hầu hết mọi chủ ý đưa ra đều là từ hắn, nàng tuy không có ý kiến. Nhưng mà tất nhiên nàng cũng phải có chủ ý riêng của bản thân, bằng không sao có thể thể hiện trước mặt sư tôn.
"Tất nhiên, mọi sự đều nghe theo sư muội!."
Hai người bàn xong tiếp tục như kế hoạch không tiến vào Đoạn trấn, mà đi vòng xung quanh xem xét. Hàn Tông vẫn chủ ý hiện trường ở bên ngoài Đoạn gia hơn, cấp bậc Luyện Khí tầng cao khi đánh nhau rất dễ chú ý. Nhưng nếu không phải, vậy thì hiện trường chỉ có thể ở nơi đó….
Hai người chậm chạm từ từ đi gần hết một vòng ngoài Đoạn trấn, trời từ sáng sớm lúc này cũng đã ngả về hoàng hôn. Tình huống Hàn Tông đặt ra gần như đã thất bại, không có manh mối. Bích Ngọc lúc này mới nói:
"Công cốc một ngày, chúng ta cũng nên kiếm chỗ dừng chân hoặc giả tiếp tục bàn luận kế sách tiếp theo!."
Bát Linh Nguyên trời về đêm khá lạnh, vì không có núi cao chắn gió cho nên gió từ phía bắc thổi xuống đôi khi rất lớn. Hai người nhìn thấy trời ngả về tây, từ xa từng đàn chim nhanh chóng tìm về tổ. Cơn gió lạnh cũng đã bắt đầu nổi lên, không lâu nữa trời sẽ tối mịt.
Nếu như suy đoán của Hàn Tông là sai, hắn cũng biết suy tính nên làm gì tiếp theo, bèn nhìn sang Bích Ngọc hỏi:
"Sư muội nói thử suy nghĩ của mình đi…"
Cả ngày vừa tìm dấu, Bích Ngọc cũng đã có thêm thời gian để suy ngẫm sâu hơn. Nàng ta bắt đầu nói ra:
"Dựa vào những gì chúng ta suy luận, sư muội cũng tin vào việc đây không phải xô xát bình thường. Do đó thay vì điều tra nguyên nhân cái chết, chúng ta nên đều tra động cơ gây án!."
Nghe được lời này Hàn Tông gật đầu, hắn lặng yên nghe nàng ta nói tiếp:
"Theo sư huynh, Nguyên Quang chết thì ai có lợi và ai có hại?."
Hàn Tông trầm ngâm một lúc rồi đáp:
"Tính chất vụ án cáng lớn thì Cổ gia có hại, Đoạn gia có hại. Chỉ là... Đoạn gia cũng có lợi!."
"Đúng thế, đệ tử chết trên địa bàn nhà mình, Đoạn gia và Cổ gia ít nhiều đều ảnh hưởng. Nhưng nếu bắt được hung thủ thì nhìn chung, Đoạn gia có lợi hơn một chút mà Cổ gia vừa hay không việc gì. Đây cũng là nguyên nhân hai nhà muốn khép lại vụ án nhanh chóng, nhưng có một điểm lạ. Ấy là thông tin sư huynh thu thập, trẻ nhỏ nói Lưu Thuật tốt, người lớn nói Lưu Thuật xấu, vậy đâu mới là đáp án thật?."
Hàn Tông đã hiểu ý nàng ta, xem ra cô nàng này thiên tư rất khá, còn hơn hắn dự đoán. Hàn Tông đã hiểu ý nàng, hắn tiếp lời thay:
"Nếu phân tích theo hướng này thì Đoạn gia có động cơ nhất, trẻ nhỏ khó giấu, người lớn xảo trá, đây có thể là hành động bức ép của Đoạn gia."
Hai người đều đi tới một kết luận:
"Nói rõ ràng hơn thì Đoạn gia không ưa Lưu Thuật, mà cái chết của Nguyên Quang lại vừa hay tạo thành cái cớ để trừ khử gã. Ý sư muội chính là muốn thâm nhập và điều tra Đoạn gia?."
Bích Ngọc gật đầu đáp:
"Biết rõ huynh thủ thì cũng rõ ràng nguyên nhân, tới lúc đó bọn gã sẽ tự nói ra chân tướng. Chúng ta cũng sẽ biết nguyên do vì sao máu của kẻ thứ ba lại có ở hiện trường, chẳng phải tốt hơn là đi đường vòng như này hay sao?."
Hàn Tông trầm tư gật đầu, đúng là hành động chủ ý của hắn so với nàng ta thì là đang đi đường vòng. Mặc dù rằng chủ ý khác nhau nhưng hai người đều cho rằng Đoạn gia là hiềm nghi lớn nhất. Và nếu Đoạn gia đúng là hung thủ, vậy lý do Nguyên Quang chết cũng dễ hiểu thôi. Lúc ấy bọn hắn cũng rõ ràng, liệu vụ án còn có liên quan tới Cổ gia hay không?.
"Chủ ý của sư muội ổn thỏa, hiện tại Đoạn gia vẫn chưa biết chúng ta âm thầm quay lại. Chỉ là cảnh giới của Đoạn Tuyệt nghe nói đã tiếp cận Ngưng khí hậu kì đỉnh phong từ lâu. Một khi bị phát hiện, nguy hiểm sẽ không nhỏ đâu!."
Chủ ý của Hàn Tông tuy là đi đường vòng nhưng là đường an toàn, bởi lẽ mục đích của hắn chỉ là tìm được chứng cứ rồi té. Mọi chuyện phía sau sẽ có người khác lo, đúng với tính cách của hắn. Còn chủ ý của Bích Ngọc lại khác, nàng là muốn chui vào ổ địch, phá từ trong phá ra….
Bích Ngọc nghe hắn nói vậy cười đáp:
"Hừ… Về điểm này sư huynh yên tâm, ông ta nếu không có sát chiêu, sư muội cũng không sợ. Chỉ sợ Cổ gia có liên quan, lúc ấy mới là rắc rối…"
Về điểm ấy Hàn Tông không nói, nàng ta có lẽ còn chưa đoán được sẽ có người phía sau trợ giúp. Thiên tư và tư chất như nàng ta, ông ta đâu có để chết dễ dàng như vậy, nhưng hắn lại khác. Người ta tới bảo vệ nàng chứ chưa chắc đã bảo vệ hắn, tới lúc đó mình hắn chết thì đối với nàng ta có khi lại có lợi.
Phải biết rằng vụ án càng nguy hiểm, càng có nhiều người chết thì lực chú ý của cao tầng sẽ càng lớn. Phá được vụ án như vậy chính là dát vàng lên mặt, nàng ta sẽ bay cao và bay xa. Còn Hàn Tông cũng là bay nhưng là bay đi đầu thai, làm nền cho chiến công của nàng ta.
Thật may từ đầu tới cuối quan sát nàng ta hắn cũng phát hiện, nàng ta tuy thông minh nhưng trải đời còn ít, tâm cơ chưa có. Cơ hội nàng cố ý để hắn làm nền cho danh vọng thì quá thấp, chỉ là thấp chứ không phải không có.
Bởi nếu như kẻ phía sau cố ý làm vậy, vậy thì kết quả vẫn như nhau, đây là một nguy cơ lớn. Nhất là hắn đang đắc tội với mấy kẻ có địa vị hơn hắn, bọn họ dùng thủ đoạn này thì hắn cũng khó tránh nổi.
Những ngày qua ra ngoài không có rắc rối từ kẻ khác, điều này khiến hắn yên tâm lại khiến hắn cảnh giác. Chuyện này là cơ hội tốt với bọn họ, cho nên Hàn Tông lúc này nghĩ như vậy cũng là không sai. Bởi thế vụ án càng lớn, nguy hiểm của hắn so với Bích Ngọc càng cao hơn.
Hai người quyết định đã xong đang định chuyển bước tới Đoạn gia thì Bích Ngọc nhíu mày, Hàn Tông cảnh giới xung quanh. Hắn không phát hiện ra thứ gì khả nghi, lúc này mới hỏi Bích Ngọc:
"Có chuyện gì?."
"Lục Vị Cửu Thính nói, nó ngửi thấy mùi hương của Nguyên Quang nơi đằng kia, cách đây rất xa…"
Hàn Tông nhìn theo hướng nàng ta, chính là hướng bắc, mà lúc này trời đã xẩm tối. Từng cơn gió bắt đầu mạnh dần lên mang theo chút lạnh tràn xuống…
"Nhờ gió sao?."