Hóa ra người tới lại chính là nhóm người Luân Đằng Vân, y đi cùng ba người mà tới, trong đó có một thanh niên lạ mặt.
"Luân sư huynh!."
Cả Hàn Tông và nàng ta đều nhận ra người đến cho nên cùng nhau chào, trái ngược với nàng ta nhìn y có chút ngưỡng mộ, hắn lại hơi lấn cấn. Quả nhiên nghe Luân Đằng Vân nói:
"Chuyện hai người vừa nói ta đã nghe rõ, cũng không cần rắc rối như vậy. Sư muội! Hay là thế này đi, tránh cho rườm rà muội có thể bán luôn cho ta. Tất nhiên giá cả do sư muội quyết định, còn về những vấn đề khác muội hoàn toàn yên tâm."
Lời nói của y không khỏi khiến nàng ta động tâm thật nhiều, nàng ta biết danh tiếng của y lại còn có một câu tùy ý ra giá. Đây chính là một lời chí mạng, bởi lẽ dẫu sao bảo giáp của nàng có hơi cũ. Muốn bán nhất định là sẽ bị làm giá, chỉ là nghĩ tới vấn đề nhiệt tình của Hàn Tông, nàng hơi do dự…
Nhìn ra được suy nghĩ của cô nhóc, Luân Đằng Vân nhìn hắn cười vui vẻ tiếp lời:
"Nguyên sư đệ chắc là không có ý kiến gì chứ? Vị Tập Sư của đệ ta cũng biết đôi chút, dựa theo tính cách cũng chưa chắc đã muốn mua nó đâu."
Đứng trước lời nói uy hiếp của y, Hàn Tông không khỏi thâm trầm. Để cho y mua mất, vậy thì thật sự là quá tiếc, đổ vỡ hết kế hoạch hắn đã giăng ra. Nhưng lời nói của y không chỉ uy hiếp, trong này ẩn ẩn còn có ý khác. Hàn Tông nghĩ tới chẳng lẽ y đã phần nào đoán được mục đích của hắn? Nhìn khuôn mặt tươi cười của Luân Đằng Vân, Hàn Tông tỏ ra vui mừng nói:
"Nếu sư huynh đã có ý giúp, lại còn tùy ý sư muội ra giá, đây tất nhiên là biện pháp tốt nhất rồi."
Hàn Tông hiểu được tránh voi chẳng xấu mặt nào, không có lợi cũng không cần thiết phải đối cứng với y. Trong chuyện này đối cứng, chỉ sợ hắn ăn phần thiệt nhiều hơn.
Nói rồi Hàn Tông móc ra một cái bảo giáp màu xanh rêu, áo giống chiến giáp. Toàn thân giáp có vảy nhỏ óng ánh, chỉ là có phần cũ kỹ hơi bạc màu rồi.
"Sư huynh! Giá muội ấy đem cầm là hai nghìn viên, tính đến nay lời là bảy trăm, trừ thêm chi phí thì tổng cộng là hai ngàn tám trăm. Với giá thẩm định, chiếc bảo giáp này không dưới mười nghìn viên, sư huynh định giá thế nào?."
Hàn Tông vừa nói xong, ba kẻ theo sau Luân Đằng Vân ánh mắt giật giật, tuy vậy vẫn không nói. Luân Đằng Vân thì lóe lên một tia ngoài ý, chỉ có nàng ta còn chưa hiểu gì.
Hành động tăng giá này của Hàn Tông không phải là cố ý chơi y, mà là đang lấy một chút lòng với vị tiểu sư muội đây. Rõ ràng kiểu bảo giáp này gần như là đi cùng một bộ, hắn không lấy được áo thì… lấy quần cũng được.
Trái với chuyện đáp ứng ngay, Luân Đằng Vân cầm bảo giáp lên đánh giá, qua hồi lâu y mới nói:
"Giáp của muội nếu như muốn dùng tiếp thì cần phải tu sửa lại nhiều chỗ, ta đoán đây chỉ là một cái tàn pháp khí bảo giáp mà thôi. Chân chính bảo giáp pháp khí, giá của một cái áo bảo hộ đơn lẻ thôi cũng không phải mười hay hai mươi nghìn viên là có thể mua được."
Lời này của Luân Đằng Vân chính là cố ý nói cho Hàn Tông nghe, y đáp lại với giọng bề trên. Điều này khiến ngoài mặt Hàn Tông tuy cười mà trong lòng nhộn nhạo, quả thật như vậy. Hàn Tông trước nay tiếp xúc với những loại hàng xa xỉ này không nhiều, tất nhiên hiểu biết không thể bằng y được.
Lý thuyết trên sách vở là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác, không phải kẻ thường xuyên tiếp xúc, Hàn Tông đương nhiên chỉ là dạng gà mờ.
"Sư huynh quả nhiên rất có mắt nhìn, nó đúng là một cái giáp bảo pháp khí dạng tàn bảo. Bằng không thì muội nào dám đem nó đi cầm chứ? Nếu sư huynh đã là người trong nghề, liệu có thể ra giá được không…"
Nàng ta ban đầu nhìn y với vẻ kính nể, nhưng sau cùng nói tới đoạn cuối lại hơi lí nhí. Bởi lẽ kẻ biết nhìn hàng tất nhiên sẽ biết nhìn ra giá trị thật của nó, tàn bảo là dạng hỏng mang tái chế lại hoặc là dạng mô phỏng lại, làm gì mà đòi được giá hời.
"Cao nhất bảy nghìn viên linh thạch, sư muội sẽ không tìm được kẻ ra giá tốt hơn đâu. Tuy nhiên bảo giáp của muội là dạng đi cả bộ, nếu có đủ thêm năm món khác, giá trị mỗi món đương nhiên tăng gấp ba."
Hàn Tông nghe lời này giật thót trong lòng, không ngờ được giá trị của nó lại lớn đến thế. Chỉ là dạng tàn bảo giáp, pháp khí hạ phẩm đủ một bộ theo lời gã lại tới hơn trăm ngàn viên linh thạch. Một con số không tưởng với hắn, nếu là chân chính bảo giáp thật sự, giá cả có lẽ tới vài trăm nghìn ấy chứ.
Nhưng mà Hàn Tông cũng không biết, cho dù là tàn bảo giáp, ngay cả hộ pháp nội môn cũng chẳng mấy ai có. Dễ kiếm như vậy, Thường Xuân và Lâm Lân Thao hẳn là có một cái rồi.
Quả là kẻ biết nhìn hàng, y nói một câu mà giảm tới một phần ba giá trị ban đầu hắn nói, thêm nữa lời nói lại vô cùng quân tử. Đây không phải một kích đáp trả lại hắn thì là gì? Cũng là đang cho sư muội biết hắn là một tay khôn lỏi, giao dịch với hắn không cẩn thận có ngày bị lừa mất cả quần áo trên người cũng nên.
Nhưng điều này cũng không làm nàng ta mất đi thiện cảm với hắn, bởi lẽ lời nói hắn từ đầu tới cuối đều là làm lợi cho nàng. Nàng ta nghe được vậy, dáng điệu mỉm cười nhún mình thưa:
"Sư muội đồng ý theo giá của sư huynh."
Giao dịch rất nhanh được tiến hành, Luân Đằng Vân cầm áo giáp nhìn hắn cười cười rồi mới đi khỏi, Hàn Tông cầm hai nghìn tám trăm viên. Còn nàng ta bốn nghìn hai trăm viên, hai người họ đều vui, mỗi Hàn Tông là hơi nao nao.
"Sư huynh, dẫu sao cũng đa tạ sư huynh đã giúp đỡ. Muội là Bích Ngọc, sau này còn nhờ sư huynh giúp đỡ."
Nàng ta nói lời cảm ơn, Hàn Tông gật đầu khách sáo:
"Ta là Nguyên Văn, văn trong tiên học lễ hậu học văn, không phải văn trong con muỗi. Sư muội nếu cần giúp vấn đề gì có thể tới tìm ta bất cứ khi nào."
Hai người truyện trò một lúc lâu sau nàng ta mới rời đi, hắn cũng đến khu chợ tiếp tục tính toán sổ sách. Lần này thu hoạch lại công cốc, đã không lấy được bảo giáp còn bị mất mặt thêm.
Về phần mất một khoản cho gã Đông chấp sự thì hắn cũng không lỗ, cái gọi là chi phí trong cầm đồ kia đã bù lại. Thật ra cầm đồ thì không hề có chuyện chi phí phát sinh như hắn nói, Hàn Tông là cố ý nói ra để thăm dò Luân Đằng Vân. Quả nhiên y không chút để ý, rõ ràng thì mối quan hệ hai người không hề tốt như cuộc nói chuyện vừa rồi. Hàn Tông nhờ vậy lại càng tin vào nhận định của bản thân...
Bích Ngọc chiếu mới khỏi cần bàn, chi phí kia là Hàn Tông bỏ túi ăn riêng, cái này đối với hắn còn có một gợi ý.
Ở kiếp địa cầu của hắn, hầu hết món đồ sử dụng lâu ngày nào bán ra cũng đều có hàng loạt chi phí theo sau. Lời lãi nhiều nhất chính là nằm ở đây, ví như bảo dưỡng, thay thế, sửa chữa… Nếu chỉ dựa vào bán mỗi món đồ, chờ người ta dùng hỏng để mua lại thì chờ đến bao giờ?
Ở thế gian này đan dược và thảo dược đều là dạng dùng tiêu hao, chúng không áp dụng được với cách này. Nhưng mà những loại như bảo khí hoặc đồ dùng lâu ngày thì có thể, Hàn Tông từ khi cầm cái bảo giáp có phần cũ kĩ của nàng ta. Hắn đã nghĩ tới vấn đề này rồi, khu chợ nếu như cho nhận bảo dưỡng và sửa chữa với giá phải chăng, đây cũng là một chủ ý hay để kiếm thêm lời.
Bởi lẽ đồ hỏng muốn sửa, đám đệ tử ở đây đều phải mất thời gian đi tìm một tên luyện khí. Không những mất lợi ích cho người ta, còn phải vuốt mông chán chê mà còn chưa chắc đã nhờ được.
Tông môn không phải là nơi phồn hoa buôn bán, hành nghề thương nghiệp. Cho nên sự phát triển ở mảng này vẫn còn rất hạn chế, hầu hết bọn họ tới đây tuổi đời còn rất thấp. Nhân sinh trải đời ít ỏi, ý tưởng cũng theo đó mà giảm đi, lại nói mục đích chân chính đi tới vẫn là tu hành.
Hàn Tông xét về mặt này, chỉ sợ ở đây khó có đối thủ, nhưng so về con đường sáng tạo tu hành, Hàn Tông chắc chắn không bì kịp với nhiều kẻ ở đây.
Hàn Tông từng sống ba mươi năm ở thế giới kinh thương phát triển cạnh tranh từng ngày, hiểu biết tuy hạn hẹp. Nhưng mà tới đây cũng đủ làm lên cơm cháo rồi, chỉ là mục đích nhân sinh ở thế giới này khác biệt. Kinh thương không hề có giá trị lớn, đứng trước cường giả độc tôn, vĩnh hằng tuế nguyệt thì kinh thương có là cái gì.
Tất nhiên với Hàn Tông mà nói, đấy là cái nhìn của đại đa số tu giả, còn đối với dạng như hắn. Không có bối cảnh phía sau trợ giúp tài nguyên, có cắm đầu vào tu luyện tới già thì thành tựu cũng chẳng đáng bao nhiêu. Cảnh giới của lão già họ Diệp năm xưa là một minh chứng rõ ràng nhất.
Tuy nhiên Hàn Tông là đang nghĩ, chủ ý này của hắn nói ra phần lớn đều sẽ làm lợi cho Lan hội. Thậm chí há miệng vạ thân, hắn không chừng lại mất thêm thời gian đổ vào đấy. Việc không có lợi với bản thân hắn cũng lười làm, nhưng mang bán ý tưởng này cho kẻ khác. Đây chân chính là một miếng thịt béo, chỉ là hắn muốn làm nhưng tình thế không đơn giản như vậy.
Hắn làm công khai là không thể, chẳng có hội nào để yên cho thành viên của mình làm vậy. Nhưng muốn kiếm nhiều trong thời gian ngắn, còn cách nào khác ngoài dùng mánh khóe chứ?
Chỉ mỗi bộ tàn bảo giáp hạ phẩm giá cũng đã hơn trăm nghìn viên linh thạch, làm việc như bình thường Hàn Tông sẽ mất tới cả trăm năm mới đủ tiền mua nó.
Hàn Tông chỉ mới có ý định cho chuyện này, hắn lại nghĩ tới chuyện bảo giáp của Bích Ngọc. Trong tay cô nàng hẳn là còn năm cái nữa, nào là mũ, quần, đệm vai, bao tay và giày. Nếu như có thể có cách hốt trọn, vậy thì tốt nhất.
"Ta có cảm giác Luân Đằng Vân đoán được ý đồ của ta nên mới lựa thời chính xác tới phá như vậy. Nhưng y không nói toạc móng heo ra, nhiều khả năng sẽ là tìm tới ta một lần nữa…."
Ngẫm nghĩ về chuyện này, Hàn Tông đưa ra nhận định như vậy, bởi thế hắn mới lùi lại một bước trước y. Hàn Tông từng coi như tát y hai cái, chuyện này chỉ sợ không đơn giản.
Lợi ích chính là thứ chuyển bạn thành thù, nhưng nó cũng có tác dụng chuyển thù thành bạn, chỉ cần lợi ích đủ lớn mọi chuyện đều có khả năng.
Nếu Luân Đằng Vân thật sự biết chuyện này mà không vạch trần hắn, Hàn Tông đang nghĩ tới y có thể là cơn gió tây mà hắn đang đi tìm….