"Tên nhóc đó muốn gặp ta?."
Ngồi trong nội phòng, gã áo đen nhìn một tên đệ tử đi vào bẩm báo thì nhíu mày, suy nghĩ chốc lát gã gật đầu. Không lâu sau Hàn Tông được dẫn vào, hắn chắp tay thưa:
"Bái kiến tổng quản Hình Đường đại nhân."
"Nghe nói ngươi cần gặp ta, có chuyện gì nói đi?."
Gã rất dứt khoát đưa ra câu hỏi, dẫu sao gã cũng biết tên này giảo hoạt lại chẳng tử tế gì. Không biết hắn tới là có ý gì, Hàn Tông thấy gã thẳng thắn thì nói tiếp tục nói:
"Đại nhân, đệ tử là muốn gặp gặp Hộ Hình Đường đại nhân, không biết là ngài có thể giúp đỡ một hai..."
Gã hừ lạnh đáp:
"Hừ… Đại nhân trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian gặp ngươi. Có gì thì nói nhanh lên, không có thì phắn đi."
Thấy gã giở giọng dứt khoát không thương lượng, Hàn Tông làm bộ ủ rũ kể lể:
"Chẳng là đệ tử vô ý luyện sai tâm pháp, nay cần gấp một viên đan dược nhưng lại không tìm được. Đệ tử muốn nhờ vào quan hệ của Thanh tiểu thư, nên mạn phép mặt dày tới nhờ…."
Lời này vừa ra gã áo đen lại không hề tức giận, ngược lại nhìn hắn dò hỏi:
"Chuyện này là thật?."
Hàn Tông trong mắt lóe lên tia dịa sắc, hắn cung kính thưa:
"Đệ tử sao dám nói dối, đại nhân chuyện đệ tử tìm đan thì ai ai cũng biết. Chỉ vì tìm không ra, thời gian cấp bách đệ tử mới dám tới đây…"
Tới đây thì gã lại nổi giận phát tiết:
"Hừ… Ngươi nghĩ rằng quen được với Thanh tiểu thư thì có thể nhấc lên được quan hệ với đại nhân nhà ta à?. Việc công bận rộn, nếu không còn gì thì biến đi…"
Hàn Tông lải nhải thêm mấy lời nữa, sau cùng hắn mới mặt ủ mày chau mà rời đi. Hắn lúc về có vòng qua khu chợ mà một lượt dặn dò vài câu, để tránh cho việc ngoài ý muốn. Hàn Tông nhờ gã họ Mã cố ý vòng vo ép giá nếu có người lạ mang Hộ Khiếu đan tới bán. Tuy nhiên đây chỉ là phương án tạm thời, trên đời này có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn khó tránh. Hắn chỉ là muốn giảm xuống mức thấp nhất mà thôi, còn lại đều coi như tùy vào ý trời.
Chẳng bao lâu Hàn Tông khoanh chân ngồi trong động phủ tính toán, hắn lần này đúng là cố ý đặt cược. Việc gặp Lâm Lân Thao và Vạn Niên Thanh dù không toan tính thì trước sau vẫn phải gặp. Đơn giản mà nói họ vẫn còn trên danh nghĩa sư đồ với hắn, tránh không được chi bằng hắn tiện tay toan tính một chút.
Tuy vậy việc gặp Thanh Y ở góc nhìn của kẻ khác thì đúng là có chút hơi vô lý, trên cơ bản hai người đều chẳng có quan hệ. Hàn Tông vẫn mặt dày đi tới, mục đích chỉ có một, ấy là muốn chứng thực chuyện tâm pháp.
Đây cũng là trận đánh cược của hắn, bởi lẽ nếu đúng cô ta đứng phía sau thao túng, kế này không thành thì chính là đánh rắn động cỏ. Để lộ tình cảnh hắn đang nghi ngờ nàng ta, nhưng thành thì cũng vậy, chỉ là chắc chắn và có thêm chút lợi ích mà thôi.
Để giảm tình huống xuống thấp nhất, Hàn Tông cố ý gặp riêng gã ta mà không chờ thời gặp Thanh Y. Rõ ràng mà nói, gã ta dù sao cũng không tâm cơ bằng Thanh Y, hắn lo sợ gặp chính diện sẽ bị nàng ta phát hiện ra tâm tư của hắn…
Trên trời cao từng áng mây trôi về phương xa, ánh trăng chiếu sáng mặt hồ, mặt nước lung linh...
Trong căn nhà tranh, Thanh Y nhíu mày khi nghe gã áo đen thuật lại câu chuyện, thấy nàng ta trầm ngâm gã áo đen bèn mở miệng:
"Đại nhân, tin tức này là thật, đệ tử đã cho người chứng thực, hắn có vẻ gấp rút tìm mua Hộ Khiếu đan tới phát điên rồi…"
Trái lại Thanh Y nghe gã nói lại lắc đầu, nàng hình dung mọi chuyện có vẻ không đơn giản cho lắm, lúc sau mới mở lời phân tích:
"Vậy chuyện gã Mạnh Tuấn đưa tới thì sao, gã nói hắn chưa luyện qua tâm pháp vì phát hiện nghi vấn. Nay hắn lại tìm kiếm đan, đây thật sự là làm ta có chút không thấu…."
Gã áo đen nhìn nàng ta hơi chút nghi hoặc, sau ngẫm nghĩ lát rồi nói:
"Đại nhân, có thể hắn phát hiện ra bản thân luyện sai nên tới tìm gã Mạnh Tuấn xác minh. Ngài cũng biết gã là kẻ thô kệch, vốn không giấu được cái gì, còn tính nết của hắn ta…."
Gã lại nói tiếp:
"Còn về tên nhóc, hắn làm vậy để tránh chúng ta tóm được điểm yếu, sau đó âm thầm mua đan trị thương. Chỉ là… đại nhân cao minh đã cẩn thận thâu tóm loại đan dược này, cho nên túng quá hắn mới phải làm vậy…."
Thanh Y nghe gã nói, nàng suy nghĩ hồi lâu cũng cho là có lý, chỉ là vẫn có chút gì đó lấn cấn… Lát sau mới nói:
"Hắn chỉ đến nhờ chúng ta thôi sao?."
Gã áo đen lại thưa:
"Theo tin tức thì không phải, hắn có đến gặp Lâm Lân Thao và Vạn trưởng lão, còn có tên hộ vệ của Lan Như Tiên. Thậm chí có người nói hắn từng tới Đoán Định Phong hỏi thăm tin tức của Thanh tiểu thư…"
Thanh Y suy tư hồi lâu gật đầu chậm rãi nói:
"Có vẻ như hắn đã vận dụng hết khả năng rồi, phán đoán của ngươi tuy hợp lý, chỉ là ta thấy có chỗ không đúng cho lắm."
Gã áo đen nao nao:
"Ý đại nhân là…"
"Ý ta là tên này không ngu, hắn làm ra chuyện này hình như có chút lớn, lý do vì sao thì ta tạm thời chưa nghĩ ra nguyên nhân."
Gã áo đen do dự một lúc liền hỏi:
"Vậy đại nhân, người định làm thế nào?."
Thanh Y trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
"Tạm thời chờ thử xem hắn có chủ ý gì, còn nữa hãy lưu ý đám người kia xem hành động của họ."
"Vâng."
Thời gian cứ vậy trôi qua mấy ngày, Hàn Tông lúc này vẫn đang miệt mài luyện tập công pháp, ban đêm lại về hấp thu linh khí. Hắn không biết rằng mấy ngày này, rất nhiều kẻ lạ mặt đã chú ý tới. Thêm vào đó, những kẻ hắn đang toan tính cũng đang thầm tính toán nước đi khác nhau.
Vẫn ở nơi rừng trúc đó, Thanh Y nhìn gã đang báo cáo:
"Đại nhân, đám người kia có vẻ đang rục rịch tìm kiếm đan dược, nhưng mà dưới sự âm thầm thao túng của chúng ta, có vẻ vẫn chưa có tiến triển gì mấy. Còn tên nhóc đó, hắn vẫn làm những công việc hàng ngày…."
Nghe qua gã báo cáo, Thanh Y nhếch môi mỉm cười nói:
"Ta lúc này đã hiểu một chút về tiểu kế của hắn rồi."
Quả thật mấy ngày qua nàng ta đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn tự đặt mình vào tình huống của hắn. Cuối cùng dựa theo manh mối cùng thông tin, nàng tự mình đưa ra một phán đoán.
Gã áo đen trước giờ vẫn luôn phục tài trí của nàng, gã bèn hỏi ngay:
"Xin đại nhân nói rõ…"
"Nếu như ngươi là ta, trong tình huống này ngươi sẽ làm gì?."
Gã áo đen chả cần ngẫm nghĩ mà nói:
"Tất nhiên là mặc kệ hắn rồi, phí mất nhiều lợi ích mới để cho hắn đến một bước này, dễ gì ta lại giúp hắn?."
Thanh Y nhìn thâm ý một cái khiến gã chột dạ, nàng bấy giờ mới lên tiếng:
"Mẹo của hắn chính là nằm ở chỗ này đấy, ngươi đã nghĩ tới đám người kia giúp hắn trong khi chúng ta không làm gì, kết quả sẽ thế nào chưa?."
Gã áo đen nghĩ tới gì đó thì xám mặt, miệng rụt rè thưa:
"Ý đại nhân là… hắn mục đích ngoài trừ muốn lấy viên đan dược này, đằng sau nhờ đó còn muốn biết là kẻ nào giật dây hại hắn…"
Gã ngẫm nghĩ hồi lâu cũng nhận ra, lời đại nhân nói không sai, nếu như tất cả kẻ hắn nhờ đều giúp hắn. Trong khi đó mỗi gã là không giúp, lại ung dung cười khẩy vậy thì chẳng phải là mục tiêu lớn nhất cho hắn nghi ngờ hay sao.
"Chính xác, người xưa từng nói nhìn người không nên nhìn vào tư chất, hắn rất khôn lỏi đúng không?."
"Đại nhân tuyệt diệu, nhưng mà theo lẽ đó người định đưa Hộ Khiếu đan cho hắn thật sao? Thậm chí với địa vị vủa người, hắn biết thì làm được gì chứ...."
Gã áo đen suy nghĩ chốc lát liền nói, ngược lại Thanh Y vẫn rất bình tĩnh, nàng ta nhìn gã cau mày nói:
"Ngươi vốn dĩ không hiểu, những kẻ thích dùng mưu như chúng ta thường coi nhẹ kết quả, lại rất xem trọng quá trình. Tất nhiên kết quả phản ánh quá trình, nhưng nó không phản ánh hết được trí tuệ của một người. Hắn không làm gì được ta bởi vì ta có địa vị, thắng như vậy đối với những kẻ thích dùng trí mà nói, thật sự thất bại."
Lời này của Thanh Y làm gã nhớ tới một chuyện năm xưa, từng có một nữ nhân đứng lên chống lại ách đô hộ của tên thành chủ nọ. Nàng ta thông minh tài trí lại giỏi mưu lược, kết quả đã dùng mưu đánh bại được gã ta, chiếm cứ một phương.
Thời thế tạo anh hùng nhưng cũng vùi dập anh hùng, tông môn xuất động một cường giả tới. Kết quả không ngoài dự liệu, nàng ta tất nhiên tử trận, trật tự lại được thiết lập như cũ.
Nhưng mà gã cường giả kia sau khi quay về có nói một câu "cô ta thông minh hơn ta, chỉ là không người giúp đỡ, sinh không hợp thời."
Câu chuyện này nếu ở một thế giới bình thường, ắt sẽ có nhiều người thán phục. Nhưng ở nơi thế gian tu giả này, tài trí của người phàm chỉ đại biểu cho một thời khắc mà thôi.
Gã vừa nghĩ tới đây lại nghe thấy Thanh Y nói tiếp:
"Mẹo của hắn tiến có lợi mà lùi cũng có lợi, về điểm này ta chỉ có thể chọn nhẹ tránh nặng. Nhưng mà chúng ta đã biết được mẹo của hắn, dễ gì để hắn nuốt trôi như vậy?."
Gã áo đen cười hé hé rồi thưa:
"Ý đại nhân là…"
Thanh Y cần ly trà đến bên cửa sổ, khóe miệng nhếch lên nói:
"Đan dược muốn thao túng thời gian lâu là không thể, có rất nhiều kẻ để ý tới, ta sẽ gặp rắc rối. Chi bằng tiện tay cứ đưa cho hắn một viên, vừa đánh lạc hướng lại có thể bình ổn tình hình trở lại. Tuy nhiên… mẹo của hắn cũng vừa hay để ta tương kế đổ tội cho kẻ khác…."
Sau nàng ta quay lại nhìn gã hỏi:
"Hiểu chưa?."
Gã áo đen sáng đôi tròng mắt, ý cười trên mặt càng đậm, hóa ra đại nhân cũng không dễ chơi như vậy.
Đưa đan dược cho hắn, vừa khiến thị trường ổn định trở lại, tránh cho đối thủ của nàng chú ý. Nguyên nhân đằng sau lớn hơn chính là nhờ vào đó mà phủi tay, bởi lẽ trong bốn kẻ hắn nhờ chỉ cần làm cho một kẻ khác không có tìm được đan dược giúp hắn. Như vậy chẳng phải là để cho hắn nghi ngờ kẻ khác, từ đó mà chuyển mũi giáo quay đi?.
Nếu như làm khéo một chút, không biết chừng lại có kịch hay để xem đấy….