"Trưởng lão cũng đừng nghĩ tới chuyện dùng tin phù, dựa vào tình cảm của hai vị ấy mà nói, vốn dĩ sẽ không dấu nhau điều gì. Lời cuối đại nhân nhà ta muốn nhắn nhủ tới trưởng lão, chúng ta không cần thiết phải là kẻ thù."
Ngồi trong động phủ Vạn Niên Thanh thâm trầm nghĩ về câu nói vừa rồi của gã, nói đúng hơn là lời của Thanh Y.
"Cô ta rõ ràng đã đoán hết mọi suy nghĩ của ta, thật đúng là đối thủ đáng gờm."
Vạn Niên Thanh trầm tư suy nghĩ, mấy hành động của bà ta đều bị Thanh Y nhìn thấu, đều không thể sử dụng. Nhưng nếu không làm gì, Thanh Y sẽ dần tóm được thóp bà ta. Khi đó lật kèo cũng sẽ khó khăn, đây là lần đầu bà ta gặp phải kẻ như vậy.
Sau nửa ngày đi đi lại lại, bất chợt Vạn Niên Thanh nghĩ tới gì đó…
"Ta đã xem qua tình huống khi đó Trần Phương Trang đã nói những gì với đám nhóc, có vài điểm nói dối. Chủ yếu phần lớn là lời dối lòng, hòng để mấy tên nhóc đem bản đồ về cho ta, khiến ta mắc mưu. Nhưng mà…. đúng thế, vì hầu hết đều là lời xảo trá, ta có thể cải biên lại được."
Vừa nghĩ tới đây bà ta liền dùng Ẩn Phù, theo đó một màn hào quang trong suốt bao bọc lấy thân hình bà ta. Chúng bắt đầu dần mờ ảo, bóng dáng Vạn Niên Thanh cũng mất dần trong căn phòng.
Vạn Niên Thanh sợ rằng tên Tổng Quản Hình Đường kia vẫn còn lởn vởn bên ngoài nhằm ngăn cản bà ta. Vạn Niên Thanh lúc này đã có ý định khác, nếu như không cứu cũng không giết nổi Hàn Tông, vậy thì chỉ còn một cách cuối.
Ấy chính là câu chuyện năm xưa đám người Hàn Tông được Trần Phương Trang kể cho, hầu hết đều là lời bịa. Hoặc là nói, chỉ cần cải biên đi khiến cho Trần Phương Trang mang tội thật, vậy thì có thể hợp lý hóa việc bà ta ra lệnh cho bọn hắn đi truy sát.
Làm vài thủ đoạn, câu chuyện lúc này cũng sẽ khác đi, sẽ từ truy sát chuyển thành truy bắt, kháng cự và bị giết tại chỗ. Như vậy dù Hàn Tông có bị tra hồn kiểm phách, có bị lộ ra chăng nữa thì bà ta vẫn không bị liên lụy.
Khi đó vừa có thể rũ bỏ trách nhiệm lại có thể tránh được Thanh Y bắt thóp khống chế. Trần Phương Trang đã chết, thêm vào mấy cái tội danh giả cho nàng ta nào có khó khăn gì.
Cứ như thế Vạn Niên Thanh liền hướng một nơi khác mà bay đi, trong lòng bắt đầu lại dâng lên cảm xúc an tâm.
Trong lúc đó Hàn Tông đang bị đưa lên giá đỡ, tay chân của hắn bị trói chặt, miệng cũng bị nhét giẻ.
"Lát nữa sau khi ta dùng phép, các vị phải nhanh chóng dùng ngọc thạch lưu lại, một khi ký ức bị lấy ra trong não của hắn sẽ trống rỗng. Xảy ra bất trắc sẽ không còn gì để làm lại lẫn nữa đâu đấy."
Một vị nữ y đội mũ quan, đai đeo ngọc bài chấp giả Hình Đường, cô ta nhìn năm kẻ bên cạnh nói ra. Trong đó có bốn thủ vệ làm nhiệm vụ an toàn, thêm vào hai gã khác trợ giúp lưu ký ức khi dùng phép.
"Nghe nói một khi dùng phép này, nhẹ sẽ dẫn tới tổn hại thần hồn không cách nào khôi phục, nặng có thể chết hay sao?."
Một gã bên cạnh nhìn kẻ bị trói trên bàn tò mò hỏi, đây là lần đầu gã tham gia vào việc dùng hình kiểu này. Vị nữ y vừa rồi nhìn gã rồi nhing tiếp kẻ chịu hình gật đầu đáp:
"Tất nhiên rồi, ký ức được lưu vào thức hải não bộ, mà việc lấy chúng ra giống như lấy linh thạch trong mỏ vậy. Càng lấy càng cạn, tới một mức độ nhất định đương nhiên sẽ không còn gì. Lúc đó sẽ có ba khả năng, một là hắn sẽ vẫn như bình thường, nhưng tu luyện sẽ không tăng lên tiến cảnh. Thứ hai là não bị xuất huyết tổn thương thần hồn, hắn sẽ trở thành kẻ điên điên dại dại, giống một tên nhóc mới sinh trong hình hài người lớn vậy."
Nàng ta ngừng lại lấy hơi rồi nói tiếp, nói tới lời này trong mắt lóe lên ánh quang…
"Tình huống cuối cùng, khai thác linh thạch quá độ dẫn đến sập hầm, ở trường hợp này cũng vậy. Não bộ sụp đổ, thần hồn tiêu tán, hắn cũng sẽ chết ngay sau khi chúng ta thu được ký ức hồn phách."
Mấy kẻ nghe tới đó nhìn nhau không nói, trong nội tâm đã có ở phần hơi rùng mình, lại chỉ nghe nàng ta nói tiếp:
"Dùng khóa Xích Linh, hắn sẽ không có sức chống cự nhưng đó là bên ngoài. Bên trong thần hồn của hắn vẫn là cảnh giới Ngưng Khí sơ kỳ tiếp cận trung kỳ, vì thế vẫn có sự chống trả. Kẻ dùng phép này phải có cảnh giới cao hơn, bằng không sẽ không khống chế được hắn. Trong quá trình sẽ không có việc gì nhưng đề phòng bất trắc, các vị hãy chú ý nghe lệnh ta."
Vị nữa y quan này tiến đến nhìn hắn, nàng ta nở một nụ cười, trong mắt lóe lên tinh quang, bàn tay bắt đầu thôi động linh lực….
Hàn Tông từ lúc nãy tới giờ đã nghe đủ không thiếu chữ nào, nội tâm của hắn cũng trở lên lo lắng. Đây là tâm lý chung của tất cả mọi người khi đứng bên bờ vực, lằn ranh sinh tử giữa sống và chết. Bản năng cầu sinh của tất thảy muôn loài, tâm lý luôn sinh ra sợ hãi. Cho dù là đã chuẩn bị tâm lý đương đầu, cho dù người tốt hay là ma đầu thì cũng vậy cả.
Cũng trong lúc đó tại gian phòng trong tòa đại điện, Thanh Y đang nhìn một nam tử cách mình vài thước mỉm cười nói:
"Nếu là mấy ngày trước thì có thể, lúc này đã không thể rồi. Luân sư điệt, xin cậu hãy về cho…"
Nam tử phía trước vẫn đứng yên, y suy nghĩ một khắc rồi nói:
"Theo môn quy hắn hoàn toàn có thể khiếu nại kêu oan, lúc này Hình Đường sẽ phải xem xét lại minh bạch chứng cứ. Trong thời gian này chỉ cần có người bảo lãnh, hắn hoàn toàn có thể được thả ra…"
Thanh Y thở dài, nàng nhìn y phân giải:
"Tất nhiên là đúng thế, nhưng mà cậu đừng quên hắn không yêu cầu khiếu nại, thêm vào đó như ta đã nói, thời gian cho việc bảo lãnh đã hết. Thêm một điều nữa, chỉ có cấp bậc hộ pháp trở lên mới có tư cách bảo chứng. Luân Đằng Vân, mong cậu hãy hiểu cho chúng ta."
"Khốn kiếp, mới có năm ngày, cô rõ ràng là có ý muốn hại hắn. Thanh Y, ta nghe người ta nói quan hệ của cô và Thanh Tử Dương không tốt, có phải…."
"Ngươi nên chú ý lời nói của mình, ta dù là phàm nhân cũng là do môn quy chỉ định cấp bậc. Địa vị của ta cao hơn ngươi, nếu còn vô lễ, đừng trách ta không cảnh cáo trước. Người đâu, đuổi y ra ngoài."
Nghe được lời nói vừa rồi, Thanh Y trầm xuống, nàng ta lạnh tanh nhìn Luân Đằng Vân khiến gã cũng phải chột dạ mà lùi một bước. Sau cùng cảm thấy mất mặt, y đỏ bừng mặt hừ một tiếng đi ra khỏi gian phòng…
Lại nói tại sao mà Luân Đằng Vân ở đây, thật ra y chính là đến bảo chứng cho Hàn Tông. Đừng vì hành động này của y mà lầm, y vốn muốn chính tay nghiền ép Hàn Tông tới chết mới hả dạ. Hắn chết trên tay kẻ khác, điều này tuy bên ngoài không có ý nghĩa gì. Nhưng trong lòng y chính là thất bại, lòng cao ngạo của y không hề cho phép điều đó tồn tại.
Luân Đằng Vân chưa đi được mấy bước, y chợt khựng lại chỉ bởi trước mặt có một thân ảnh. Nhìn thấy người tới này, y đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại là ngẩn ra tiếp….
Cũng tại lúc này khi mà Hàn Tông đang kịch liệt run rẩy, hắn cảm thấy đầu óc đau đến độ chết đi sống lại. Thức hải não bộ của hắn giống như có một bàn tay to lớn đang lục lọi, nó khuấy đảo bên trong rồi bóp chặt nghiền nát não bộ của hắn. Hàn Tông cố gắng chốnh đỡ nhưng càng lúc càng khó, chỉ biết quẫy đạp theo bản năng mà thôi.
Phép tra hồn đánh mạnh vào tinh thần, khiến cho não bộ của Hàn Tông không thể hoạt động như bình thường. Ngất giống như là một công tắc giúp cho não bộ tránh khỏi tổn thương bởi những cơn đau, nhưng não bộ của hắn đang bị công phá, hắn muốn ngất cũng không ngất được.
Không biết bao lâu Hàn Tông lúc này tự nhiên cảm thấy cảm giác đau đớn đang từ từ mất dần, ý thức cảm nhận xung quanh khi nãy mất đi giờ cũng đang khôi phục lại chậm rãi. Chỉ là hắn mệt, mệt tới độ không mở nổi mí mắt, cả người vô lực…
"Xong rồi sao…. kiếp này của ta thế là hết rồi sao… Thế cũng tốt, ta mệt mỏi rồi, ta muốn nghỉ ngơi, ta muốn gặp lại…."
Hàn Tông lạc trong u mê, hắn đau tới thể xác không còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Trong thị giác của hắn xuất hiện một nữ tử áo trắng mờ ảo, xinh đẹp và dịu dàng tiến lại đỡ hắn. Đôi môi nàng đỏ mọng, mỉm cười như nắng xuân, mùi hương của nàng mang đến cho hắn cảm giác thanh tịnh….
"Thanh Tử Dương…. là cô sao… ta…"
Hắn cuối cùng cũng đã ngất đi, ý thức chìm dần vào màn đêm đen vô tận…