Quyết định đã ra, Hàn Tông bị dùng Xích Linh khóa chặt tay, hắn được hai tên Chấp Pháp đội phi kiếm đưa tới Hình Đường thẩm vấn.
"Thâm sư huynh, huynh làm sao thế."
Hai người hai bên vừa phi kiếm vừa áp giải Hàn Tông, bỗng một trong hai kẻ loạng choạng không vững, tên còn lại bèn quay qua hỏi.
"Không biết nữa, lúc sáng đi đối ẩm với đám sư huynh, có uống một chút rượu Lưu Thủy, có lẽ ta vẫn còn hơi hơi…."
Gã vừa nói tới đây thì trong người có gì đó rục rịch, cả người gã nhộn nhạo khó chịu, gã đột nhiên hét lên một tiếng.
Hàn Tông ở giữa hai người, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, rượu gì có thể làm tu giả nổi cơn thế này chứ. Hắn nhìn xuống dưới, hai kẻ phi kiếm hai bên đỡ hắn, mà khoảng cách bên dưới là ba mươi trượng.
Hắn bị Xích Linh khóa chặt không thể sử dụng linh lực, tuy vậy với khoảng cách này vẫn không thể làm chết tu giả như hắn được. Hàn Tông vừa nghĩ tới đây chỉ thấy gã bên phải đã nới lỏng tay hắn để đi sang xem xét gã bên kia.
Aaaaa…
Bất chợt gã hét lên một tiếng rồi lồng lộn bay đi lại vô tình kéo cả Hàn Tông..
"Sư huynh… dừng lại mau…"
Gã kia tuột tay để cho Hàn Tông bị kéo bay đi, gã hốt hoảng hô to phi kiếm đuổi theo. Ở đằng trước gã đang hét này vẫn một tay ôm đầu, một tay lại tóm chặt lấy Hàn Tông bay loạn xạ.
Hàn Tông nhận ra cứ thế này không ổn, hắn cố gắng đẩy gã ra hòng nhảy xuống dưới. Nhưng sức lực đã không còn, hắn sao có thể phản kháng được sức của tu giả chứ, chỉ biết vừa giằng co vừa hô lên mấy câu. Gã đằng sau quýnh quáng đuổi theo, hai bên cứ như vậy bay loạn xạ...
"Sư huynh… đừng."
Gã đằng sau vừa hô to thì cũng là lúc Hàn Tông gỡ được tay gã ra, nhưng mà Hàn Tông lại nhận ra một điều làm hắn hối hận. Số là gã bay loạn thế nào lại càng bay lên cao hơn, lúc này cách mặt đất đã hơn hai trăm trượng.
Với độ cao gần ngàn mét này mà bên dưới lại toàn là núi đá, Hàn Tông khẳng định rơi xuống chắc chắn phải chết. Nhưng một kẻ thì đang bay loạn, một kẻ ở sau chưa kịp tới, hắn biết bám víu vào đâu đây.
Hàn Tông cứ thế rơi xuống, lúc này thì đồ ngu cũng biết tình cảnh hắn gặp phải do đâu rồi.
"Kẻ muốn giết ta là ai đây?."
Hắn không khó nhận ra đây là một âm mưu, kẻ muốn hại hắn có tới bốn người nhưng muốn giết hắn, có lẽ chỉ có hai.
Thường Xuân là một nhưng chưa chắc đã làm được, như vậy người thứ hai có thể là bà ta. Hắn hiểu chỉ cần tới Hình Đường thẩm vấn, không ai cứu hắn nhất định sẽ bị dùng phép tra hồn. Cho nên Lâm Lân Thao sẽ không ngu đi vẽ thêm chân cho rắn, Luân Đằng Vân cũng không khác biệt. Chỉ cần kiểm tra thần hồn, tương lai của hắn coi như bỏ, Luân Đằng Vân chẳng cần làm gì mà vẫn vui.
Hắn rơi xuống mỗi lúc càng nhanh, xem chừng chưa tới ba hơi thở nữa hắn sẽ gãy cổ mà chết.
Đột nhiên một cánh tay từ đâu tóm lấy cổ áo hắn kéo lại, kẻ này rất nhanh đã giữ lại được thăng bằng. Cũng lúc này gã chấp pháp đội phi kiếm bay tới, gã nhìn thấy kẻ áo đen này liền vội vàng chắp tay:
"Tham kiếm Tổng Quản Hình Đường đại nhân…"
Gã áo đen cũng không để ý chỉ tùy tiện nói:
"Ta đã ở đây thì không cần các ngươi phải điều áp hắn đi nữa, người này từ bây ta sẽ đích thân áp giải."
Nói xong gã nhìn Hàn Tông cười khẩy rồi cứ thế túm cổ áo hắn phi kiếm bay đi, để mặc cho gã đằng sau kia ngơ ngác…
Từ một nơi rất xa trên sườn núi có hai bóng nam nhân đứng đó, kẻ đứng đầu tiêu sái anh tuấn, y mang một loại khí chất đặc trưng của người ở trên cao.
"Vừa đi chưa lâu đã xảy ra chuyện, hơn nữa kẻ này đến quá đúng lúc. Đại nhân, tình cờ là chúng ta cũng ở đây…"
Gã nam tử áo xám tuổi ngoài ba mươi nhìn một màn vừa rồi, gã hướng kẻ ở trước nói ra.
"Tên nhóc này được dì của cô ta giúp đỡ, đương nhiên cô ta sẽ rất để ý rồi, không chừng là còn muốn nhanh chóng đem về dùng phép kiểm hồn nữa kìa. Xem chừng là có kẻ khác nhúng tay, không muốn tên nhóc tới Hình Đường thẩm vấn rồi..."
Nam tử đằng trước mỉm cười nói, bàn tay y cầm một cái quạt giấy phe phẩy, khóe miệng luôn lộ ra ý cười.
"Đúng là có nguồn tin mật đưa tới nói dì cháu nhà nàng ta có biểu hiện bất hòa, nhưng mà đại nhân, người thật không có ý muốn lợi dụng tên nhóc này hay sao?."
Gã áo xám gật gù cho là đúng, xong lại khó hiểu hỏi một câu.
"Hắn còn quá yếu, cũng chưa tới lúc chúng ta tham dự, chi bằng cứ để dì cháu bọn họ xích mích lẫn nhau trước đi đã. Nhạc hay đoạn đầu kịch hay đoạn cuối, ta vẫn còn muốn xem tiếp…"
"Vâng, Pháp Đường đại nhân."
Hàn Tông lúc này không phải là được đưa đi mà là bị kéo đi, người ta phi kiếm đi trước tay túm cổ áo kéo hắn theo sau.
Hình Đường là nơi dựa vào tội danh của kẻ đó mà phán quyết, hoặc là ban thưởng. Pháp Đường và Hình Đường đều nằm ở Chánh Pháp Phong, chỉ có điều bên nọ ở chân núi bên này thì bên kia hướng ngược lại.
Chẳng qua bao lâu đã tới Hình Đường, gã áo đen tới trước khoảng sân rộng phẩy tay vứt hắn xuống…
"Chào mừng ngươi đến với Hình Đường, nơi thưởng phạt nghiêm minh. Đối với những kẻ có động cơ và tang vật như ngươi, quá năm ngày không thành khẩn khai báo sẽ bị kiểm tra thần hồn. Nhưng mà ta nghe nói ngươi có quen với Thanh tiểu thư, dì của đại nhân chúng ta. Như vậy cứ ngoan ngoãn ở đây mấy ngày, biết đâu lại có người tới cứu."
Hàn Tông nhìn ngọc bài trên thắt lưng gã rồi nói:
"Tổng Quản đại nhân, việc đệ tử không may bị rơi lại vô tình được đại nhân ra tay, đệ tử cảm kích."
Hắn chắp tay cúi một cái, ngữ âm vừa đủ, khuôn mặt vẫn vẻ hững hờ như mọi khi, chẳng có chút gì gọi là lấy lòng cả. Thấy hắn như vậy, lời bông đùa coi thường của gã hình như không có tác dụng. Gã cố ý nói vậy là muốn hắn im lặng, im lặng mà chờ đợi hi vọng rồi… chết trong hi vọng. Xem ra phản tác dụng mất rồi…
"Ngươi không sợ chết?."
Hàn Tông mỉm cười nói:
"Đệ tử nhận thì phải chết, mà không nhận lại bị kiểm tra thần hồn, lúc đó không chết cũng chẳng khác tên điên là mấy. Đại nhân, đệ tử nghe Thanh Tử Dương từng nói, mối quan hệ hai người ấy không được tốt đẹp cho lắm. Theo lẽ đó ngài không nên an ủi, thậm chí khi nãy không nên cứu đệ tử thì hơn."
Hàn Tông cũng từng thắc mắc như vậy, chưa bao giờ hắn thấy Thanh Tử Dương nhắc về đứa cháu nhà mình. Có chăng chỉ qua loa mấy câu cùng với ánh mắt đượm buồn, điều này khi ấy hắn không để ý quan tâm cho lắm.
Nhưng lúc này lại khác, hai người đó nếu như quan hệ tốt vậy thì hắn tới đây còn có chút hi vọng, ngược lại thì khỏi cần nói nữa.
Quả nhiên đáp án một câu dò ý của hắn đã phần nào ẩn hiện trên khuôn mặt thâm trầm của gã, hắn biết một chút tâm tư này đã tắt rồi…
"Hừ… đại nhân nhà ta chưa từng xử oan ai bao giờ, ngươi đang trực tiếp bôi nhọ Hình Đường…"
Thấy ngữ khí của gã lạnh xuống, Hàn Tông chắp tay nói:
"Đại nhân việc gì phải so đo với người sắp chết như đệ tử, nhưng nếu như có Hình Đường đại nhân nể mặt giúp một chút thì không còn gì tốt hơn."
"Tên này có dấu hiệu tâm thần, các ngươi giam hắn vào phòng đặc biệt, chú ý nghiêm mật không để hắn tự sát."
Gã áo đen nghe vậy chẳng thèm đôi co với hắn, gã tùy tiện phân phó cho hai kẻ Chấp Hình đội gần đó rồi bản thân phi kiếm bay đi.
Một kẻ như thế này sao lại được Thanh Tử Dương để ý giúp đỡ, gã càng ngày càng khó hiểu và tò mò. Gã mang theo mối nghi hoặc này đến căn nhà tranh bên đồi trúc dò hỏi Thanh Y.
Sau khi thuật lại câu chuyện, chỉ thấy nàng ta hai tay xoa thái dương, mắt nhìn gã thở dài…
"Khôn quá lại sợ bị bán đứng, mà ngu quá lại vô tình hại cả đồng đội, thật đúng là nhân vô thập toàn."