Ánh mắt của Lâm Lân Thao trầm đi trông thấy, y quả thật là đã sơ suất rồi. Đám người kia là do y thuê tới nhưng lại làm thành ra một mớ không đâu, bắt mỗi một tên cũng không xong.
Khi nãy y chặn đầu định ra tay phối hợp bắt người, không ngờ ra là đám Thường Xuân lại tới. Bất đắc dĩ y đành ra tay diệt khẩu, bởi chính bản thân y cũng rõ ràng.
Chính đạo rất coi trọng trắng đen, là đồng môn lại càng phải phân rõ chứng cứ. Mà nghi ngờ thì không phải là chứng cứ, suy cho cùng hành động của y vẫn bị coi là ám hại đồng môn.
Đây cũng là lý do kẻ kia cố ý mang tới nghi ngờ cho y, cũng là muốn y chùi mông giúp gã.
Ban đầu y chỉ muốn bắt hắn sau đó tra hỏi, thậm chí là dùng truy hồn kiểm phách, đem não của hắn ra mà chứng thực.
Nhưng không ngờ hắn lại phản kháng mãnh liệt, vừa gặp đã đánh nhau, lại còn để chạy mất.
"Gã phản ứng rất nhanh, nhưng… ta không an tâm."
Mặc dù gã to cao phản ứng tình huống rất nhanh, bọn gã có thể theo sau mà rình rập tiếp. Nhưng… y không yên tâm.
Mọi sự nếu như đã lỡ, chẳng bằng giết bọn gã để dập đi nghi ngờ, sau đó tìm cách khác. Đưa mấy cái túi cho hắn cũng là để mang tiếng tốt trước mắt đám người kia, tránh cho ngày sau vô ý thiếu sót. Cũng là để cho hắn bớt đi nghi ngờ, y sẽ thuận lợi mà tìm cách khác…
Tuy nói là kẻ trong tối kia đang mượn tay y giết người, nhưng mà dù y có biết thì vẫn phải làm theo.
Tình cảm anh em không tốt thì vẫn là anh em, thù anh không báo đây không còn là vấn đề riêng nữa. Mặt mũi, danh tiếng và nhiều mặt khác cũng sẽ theo đó mà đi xuống.
Y âm thầm cân nhắc suy tính mưu kế, ánh mắt đột nhiên lóe lên khi nhìn về phía trước…
Ở phía đằng này mọi người vừa đi khỏi, Hàn Tông nhìn quanh xem còn sót thứ gì không. Một lúc sau không thấy hắn mới nhanh chóng rời đi, vụ nổ quá lớn sẽ kéo theo nhiều thứ mò tời.
Chẳng qua bao lâu hắn tìm được một cái hang gần đó, lần này tuy không nặng nhưng vẫn cần điều tức một hai.
Hắn ngụy trang cửa hang sau đó mới yên tâm mà tĩnh khí, điều hòa hơi thở.
Tới ngày thứ hai xong xuôi hắn dừng lại phả ra một ngụm uế khí, ánh mắt tựa thâm trầm. Hàn Tông đang nghĩ vì cớ làm sao Lâm Lân Thao lại có biểu hiện như vậy?
Y đã nghi ngờ hắn giết Lâm Tuyệt Cảnh rồi sao? Vậy thì nghi ngờ này từ đâu mà có? Chẳng phải hắn làm rất gọn gàng?.
Đột nhiên Hàn Tông co rút tròng mắt khi nhớ tới một chuyện, đúng là chuyện đó.
"Quả Anh Túc…"
Đây là điều bất khả kháng ngày đó của hắn, vốn dĩ thứ này dùng một là tiêu hao một, khi đó cũng sợ người chú ý nên hắn không đi mua bù lại.
Nếu như đây là nguyên nhân để nghi ngờ, vậy thì cũng sẽ dễ lý giải biểu hiện của Lâm Lân Thao hơn.
"Y chính là vì nghi ngờ, không có chứng cứ nên muốn bắt ta thẩm tra. Thật may là đám người Thường Xuân lại vô tình đi ngang."
Nói ra thì đây đúng là điểm mạnh cũng là yếu của chính đạo.
Bởi vì công bằng, chính đạo cần có chứng cứ, không có chứng cứ ắt sẽ có chuyện đổ oan. Nhưng đây cũng là điểm yếu của chính đạo, bởi vì không đủ chứng cứ, kẻ đáng lý có tội vẫn sẽ là vô tội mà thôi.
Ma đạo lại khác, chỉ cần có nghi ngờ, ngươi chính là phải chết, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Cùng lắm là mang ngươi về thẩm tra thần hồn, truy tung hồn phách là rõ chân tướng.
Cách của ma đạo vốn tàn nhẫn hơn, truy tung hồn phách, làm tổn thương tới thần hồn, con đường ngày sau cũng sẽ chấm hết từ đây.
"Ta… phải rời khỏi đây."
Sau nửa ngày trầm ngâm suy tính, hắn liền đưa ra quyết định. Tru Thiên Môn đã không thể ở, cũng chẳng thể lợi dụng vậy thì ở lại làm gì.
Nhân cơ hội này mà đi khỏi đây, thiên hạ rộng lớn ắt sẽ chỗ dừng chân.
Hiện giờ nghi ngờ đã có, một khi phong ba nổi lên, tới lúc đó chỉ sợ là không đi được. Còn giao kèo với Thanh Tử Dương coi như bỏ đi, thiệt một chút còn hơn là thiệt mạng.
Lên phía cực bắc chi địa, nơi phồn hoa của ma đạo, Hàn Tông tính toán vẫn còn chưa đủ sức tranh đấu.
Đông Vụ Hải Dương nối liền với Thái Bình Dương, nơi thiên đường của biển đảo và yêu thú, cũng là chỗ lý tưởng của tán tu.
Quyết định đã xong, Hàn Tông lôi ra một đống vỏ rết, hắn lại lẹp hai miếng áp vào thân làm giáp, sau đó là chân và tay.
Tiếp đó hắn lôi mấy cái túi của đám người kia ra kiểm tra, trong đó bốn cái chỉ là ít thảo dược vụn vặt. Duy có cái màu tím này, chắc hẳn của gã to cao. Trong này ngoài trừ linh thạch cùng thảo dược khác, cũng có một hai phần tài liệu hắn đang tìm kiếm.
Thêm vào đó là hai thanh kiếm mà hắn làm rơi khi trước, thật đúng là đang cơn túng thiếu được mời đi ăn.
"Gã đưa cho ta để lấy chút lòng tin, loại đi nghi ngờ, nhưng đâu biết là mang tới kinh phí cho ta rời đi."
Lâm Lân Thao mang đến cho hắn một nguy cơ sinh tử, cũng lại mang tới cho hắn một chút cơ hội. Có những thứ này trong tay, việc cần dùng trên đường tới Đông Vụ Hải Dương cũng thuận lợi hơn nhiều.
Tính toán đâu ra đấy, ban đêm cho tới khi mặt trời mọc là lúc yêu thú hoạt động mạnh.
Hàn Tông ở lại một đêm, trưa hôm sau bắt đầu rời đi, hắn tính đi vòng qua Bắc Liên Sơn sau đó xuôi về phía đông. Không dùng truyền tống trận thì khoảng nửa năm là tới Đông Vụ Hải Dương.
Còn đang phi thân như bay về phía trước, đột nhiên một thanh kiếm từ đâu mang theo hỏa khi xé gió bay đến. Hàn Tông bật người lùi về sau mấy bước, khi hắn nhìn thấy thanh kiếm thì lòng cũng chùng xuống.
"Chúng ta thật là có duyên."
Người tới chính là Thường Xuân, nàng ta ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía hắn, lời nói thêm vẻ khinh thường.
Hàn Tông nhìn thấy nàng ta thì biết rắc rối rồi, rắc rối nghiêm trọng.
"Ta cũng chẳng biết bản thân có gì tốt lại được cô theo đuổi mãi như vậy?."
Thấy hắn hờ hững xỏ xiên, sắc mặt nàng đã chuyển qua âm u, sau nhếch miệng cười nói:
"Chẳng có gì, lần trước tỉ thí chưa tận hứng. Hiện giờ tình cờ, sao không tiếp một trận nữa nhỉ? Lần này… không có nhường ba chiêu nữa đâu."
Lời vừa dứt, nàng ta rút kiếm phi thân tới trước mặt hắn tung chiêu. Hàn Tông sầm mặt vung kiếm lên đón đỡ, hai người cứ như vậy mà giao thủ.
Nàng ta tay trái cầm Cô Tịch Huyết Vẫn tung ra Song Nguyệt Phá Nhai, tay phải từng vòng lửa đỏ mang theo hỏa khí Cung Cuồng Diễm Quân.
"Với khí thế này, nàng ta sẽ không để ta rời đi dễ dàng. Chỉ sợ… "
Hàn Tông cũng biết, đánh với nàng ta ở đây chẳng giống ở trong môn. Nang ta nhất định sẽ dốc toàn sức, hắn không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.
Hắn cũng biết một ngày này trước sau gì cũng tới, chỉ là không nghĩ tới nó đến sớm vậy.
Hai bên kẻ tiến người lùi, hơn chục chiêu đi qua Hàn Tông đã bắt đầu yếu thế.
"Quá yếu, cô vẫn ngu ngốc như ngày nào, vậy mà cũng mang tiếng rèn luyện trong nội môn sao?."
"Khốn kiếp! Câm miệng..."
Hắn hiểu được đôi công với nàng ta chính là tự sát, vậy nên vừa đỡ vừa lùi. Tạo cho nàng ta cảm giác đắc ý, khi đó lộ ra sơ hở, bản thân mới có cơ hội phản công.
Mặc dù hắn có Linh Lực Suy Diễn có thể tăng một phần uy lực, nhưng mà còn học chưa đâu ra đâu, thành ra vẫn yếu hơn.
Thỉnh thoảng hắn cũng khích vài ba câu cho nàng ta nóng mặt, nàng ta càng cuồng loạn tấn công, linh lực càng nhanh cạn.
Suy nghĩ thì là như vậy nhưng sự đời đâu có gì suôn sẻ, có những thứ vẫn luôn xảy ra ngoài ý muốn, đó mới là vẻ đẹp của thế sự vô thường.
"Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu?."
Nàng ta đánh càng cuồng, nguy hiểm hắn chịu lại càng lớn.
Hàn Tông bị chém bật cả vỏ rết ở cánh tay, mấy vết chém vẫn còn dính máu trên ngực. Mấy cái hộ phù cũng đã dùng hết, thiếu chút nữa thì hồn lìa khỏi xác.
Hắn dựa vào kinh nghiệm cũng đã đâm nàng một kiếm rách thịt trầy da, cuộc chiến ngày khốc liệt. Đến giờ Hàn Tông muốn dứt ra chạy đi cũng không được nữa rồi, hắn cắn răng liều mạng chống trả.
Oành…
Hàn Tông bị đánh bật vào một thân cây, vừa đứng vững đã thấy hơn mười ánh kiếm đỏ rực lao tới.
"Chạy tiếp đi?."
Chạy không thoát nổi, hắn đánh ra ba kiếm, một tay lại đẩy vòng nước xoáy bắn đi.
Đương lúc đó một con Bách Túc Bích Thù cấp 1 lao ra, kiếm quang va chạm, chưởng pháp cuốn tới. Con Bách Túc Bích Thù liền bị chém thành nhiều mảnh, máu tươi rơi vãi như phủ màn sương.
Hàn Tông thấy có cơ hội, lựa thế tay trái thu về đẩy Thủy Quang Di Ảnh Kiếm bay đi. Ánh lam lạnh lẽo xuyên qua màn máu lao vút đi, Thường Xuân ở phía trước nội tâm thụp một tiếng nghiêng đầu tránh né.
Dẫu thế vẫn bị ánh lam vụt qua mang tai để lại một vệt máu dài trên má, nàng ta run lên cảm nhận một chiêu vừa rồi từ hắn.
"Sát chiêu…."
Chính là sát chiêu, không tránh kịp thì đầu nàng đã như quả dưa rồi, nghĩ tới đây máu nóng nàng càng thêm sôi sục.
Ban đầu nàng bị tên họ Lâm "bơm đểu" mới tách ra quay lại tìm Hàn Tông, mục đích chỉ là dạy cho hắn một bài học, chút đi cơn giận. Nàng dựa vào uy thế mà áp đảo, dựa vào sở học mà nghiền ép.
Nàng muốn cho hắn biết, không phục với nàng sẽ bị nhục nhã ra sao, nhưng mà sự đời khó tránh. Càng đánh càng bị cuốn theo, ban đầu từ dạy dỗ tới giờ đã là đôi bên sinh tử.
Một sát chiêu kia của hắn để nàng tỉnh ngộ, hắn không hề e sợ gì nàng, cũng một sát chiêu kia khiến nàng nổi cơn. Chỉ là tôm tép, dựa vào tư chất rắm chó lại có thể khiến nàng đổ máu, hắn là cái thá gì.
Dung nhan có thể trị được nhưng ám ảnh thì ăn sâu mãi mãi, nàng nhìn hắn sát khí càng đậm hơn.
Giờ máu điên đã nổi, sát ý đã lên còn nghĩ gì tới trước sau. Chỉ thấy nàng vung kiếm lên huyễn hóa ra ba hư ảnh như đúc, hai tay liên tục vận dụng linh lực quán nhập.
Hàn Tông lúc này một kích không đắc thủ, linh lực trong người đã tiêu hao quá nửa, lại nhìn thấy nàng ta sử ra chiêu mới.
Ánh mắt càng thêm thâm trầm, nàng ta đang muốn tung ra át chủ bài ư? Tay trái hắn hơi tê nhưng mà vẫn co lại để cho linh lực dần hội tụ. Tay phải vung kiếm, sử dụng Thủy Sát Chi Khí chuẩn bị đón đỡ.
Hắn biết rằng thoát được chiêu này rất khó, nhưng mà thoát được vậy thì cơ hội thủ thắng là rất cao.
Đúng lúc này hư ảnh ngưng lại như thật, nàng ta hét lên đánh ra một kiếm về phía hắn. Ánh quang hồng rực mang theo hỏa diễm phóng ra, xung quanh năm trượng lá cây bốc cháy.
Ầm ầm...
Hàn Tông bật người nhảy về phía xa mà né tránh, nhưng khi đang trên không trung hắn chợt thấy một quang ảnh hồng diễm khác bắn tới.
Hắn cắn răng sử ra năm chiêu kiếm quang Thủy Sát Chi Khí, nhằm hỏa diễm mà đối đầu.
Vốn dĩ thủy khắc hỏa, nhưng mà hỏa do nàng ta sử ra mạnh hơn lại có thể áp được thủy của hắn.
Hai chưởng va nhau, gió cuốn ầm ầm, vô số cây cao xung quanh đổ gập, phạm vi năm trượng đã thành bình địa, lửa đã bén rực đỏ một góc rừng.
Hàn Tông đang ở trên không trung bị đẩy văng đi, hắn híp mắt nhằm đúng nàng ta đẩy tiếp một chiêu Thủy Quang Di Ảnh Kiếm.
Kiếm ảnh vừa bay đi, cánh tay trái hắn cũng rắc một tiếng, lực phản lại xương tay đã gãy đôi, năm ngón đều lệch vị.
Cũng trong lúc đó Thường Xuân cũng đẩy nốt một ảnh kiếm hỏa diễm còn lại, nàng ta vì cũng ở trên không trung chịu ảnh hưởng nên phụt máu bị đẩy lùi về sau.
Hắn và nàng ta lúc này dường như đã hết lực, hai người vừa văng đi lại cố ngoái lại nhìn đối phương. Hàn Tông muốn xem một kiếm kia có trúng nàng ta, Thường Xuân cũng vậy.
Ngay khoảnh khắc ánh lam vụt ngang qua kiếm ảnh hồng diễm, lại có dị biến phát sinh….