<tbody>Mộ Dung Vân Thư không trả lời Lục Nhi ngay, thản nhiên nhìn chằm chằm Sở Trường Ca thật lâu, mới nói: "Không phải. Chàng là bị ma nhập tâm."
"Sao, tại sao có thể như vậy..." Lục Nhi càng nói càng nhỏ giọng, thân mình nho nhỏ bắt đầu run run.
Mộ Dung Vân Thư cũng không biết vì sao lại như vậy, vì hiện tại chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, chờ Sở Trường Ca mở miệng trước. Đông Nam Tây Bắc cũng không biết làm sao, biến hóa này của Sở Trường Ca hoàn toàn ra khỏi dự đoán của bọn họ.
"Mộ Dung Vân Thư lưu lại, những kẻ còn lại ——" Đôi mắt Sở Trường Ca trầm xuống, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"
Đông Nam Tây Bắc bị từ "Cút" này dọa sợ tới mức cả người run lên, tứ chi vô lực, da đầu run rẩy. Lục Nhi lại trực tiếp té xuống. Chỉ có Mộ Dung Vân Thư vẫn bình tĩnh tự nhiên, một đôi mắt sáng thản nhiên liếc Sở Trường Ca. "Lục Nhi giao cho các ngươi." Mộ Dung Vân Thư nói với Đông Nam Tây Bắc.
"Bốn người chúng ta hợp lực cũng không phải là đối thủ của hắn." Đông hộ pháp nói.
Nghe vậy, mày Mộ Dung Vân Thư nhíu lại, hỏi: "Sau đó?"
"Sau đó bỏ chạy."
"Hắn không ép các ngươi ở lại, sao phải làm điều thừa."
Đông hộ pháp sửng sốt, giải thích: "Ta sẽ mang theo ngươi cùng bỏ trốn."
"Vì sao ta phải chạy trốn?"
Đông hộ pháp: "Hiện tại tâm trí giáo chủ tối tăm, vạn nhất xúc phạm tới ngươi, vậy rất phiền toái."
"Mục đích của ta khi bước vào giang hồ chính là tìm kiếm chàng, nay chàng ở ngay trước mắt ta, ta bỏ trốn làm gì?"
"Việc này..."
"Đi cùng chàng, liền giảm đi khí lực tìm chàng."
"Tuy nói như thế, nhưng trước khác nay khác, hiện tại giáo chủ hắn... Không nhận biết ngươi." Đông hộ pháp tiếp tục khuyên bảo Mộ Dung Vân Thư bỏ trốn.
"Nói có lý." Mộ Dung Vân Thư có chút hiểu ra gật gật đầu, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, nhảy xuống xe ngựa, chậm rãi đi đến trước mặt Sở Trường Ca, sau đó, làm ra một hành động khiến mọi người lâm vào khiếp sợ —— quăng cho Sở Trường Ca một bạt tai. Hiện trường nhất thời truyền đến từng đợt tiếng hút không khí.
Đông Nam Tây Bắc trợn mắt há hốc mồm, phu, phu nhân bị tức đến hồ đồ?
Lục Nhi bị hành động lớn mật của Mộ Dung Vân Thư dọa sợ tới mức bảy hồn bay hết sáu, chỉ còn lại một hồn lơ lửng trong không trung, lúc nào cũng có thể hồn phi phách tán.
Ngược lại, Mộ Dung Vân Thư bình tĩnh hơn. Liếc qua vẻ lo lắng trước mặt, tâm tình vô cùng sung sướng. Tuy rằng không thích bị người đánh, nhưng không thể không nói, đánh người là một chuyện vô cùng khoái trá, nhất là sau khi nhân cách người nào đó bị đổi tới đổi lui biến thành đầu cháng váng não phình to, đánh hắn một bạt tai, liền sảng khoái hơn. "Người giang hồ các ngươi coi trọng không đánh không quen biết. Hiện tại, chúng ta xem như quen biết." Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Đông Nam Tây Bắc bỗng nhiên thấy một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu, không đánh không quen biết không được giải thích như vậy.
Sở Trường Ca bị một bạt tai này đánh lơ mơ, không dám tin nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Thư. Mộ Dung Vân Thư cũng không lảng tránh, mặt mày nhếch nhếch ngẩng đầu lên cười với hắn, tươi cười kia như một vạt nắng, tiến quân thần tốc, bá đạo chiếu vào đáy lòng âm u nhất của Sở Trường Ca, làm cho hắn quên vết đau bỏng rát trên mặt.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Sở Trường Ca khôi phục thần trí, giây tiếp theo liền nắm cổ Mộ Dung Vân Thư, mặt không chút thay đổi.
"Phu nhân!" Đông Nam Tây Bắc sợ hãi đồng loạt kêu lên, muốn ra tay cứu giúp, lại bị ánh mắt giết người của Sở Trường Ca cản lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ngươi nên biết, hành động vừa rồi của ngươi, đã cho ta lý do giết ngươi một ngàn lần." Sở Trường Ca nói từng câu từng chữ.
Mộ Dung Vân Thư bị hắn nắm cổ, sắc mặt trắng bệch, lại không chút nào kinh hoảng, cũng gằn từng tiếng trả lời, "Ta biết."
Sở Trường Ca: "Nếu ngươi biết, vì sao còn làm thế?"
"Ngươi đã có lý do giết ta một ngàn lần, vì sao còn chưa ra tay?" Mộ Dung Vân Thư không đáp hỏi lại, thẳng tắp theo dõi hai tròng mắt hắn, vẻ mặt bình tĩnh.
Sở Trường Ca nghe vậy ngơ ngốc, tay run run không tự chủ mà nới ra vài phần.
"Nếu ngươi không muốn giết ta, vậy thì, hãy buông tay." Mộ Dung Vân Thư lại nói.
Mày kiếm của Sở Trường Ca nhíu lại, rốt cuộc nàng ỷ vào cái gì mà dám làm càn như thế?
Mộ Dung Vân Thư không nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, tiếp tục vô cùng bình tĩnh bổ sung: "Nam nữ thụ thụ bất thân." (nam nữ phải có khoảng cách, câu này chắc ai cũng biết ^^)
Một câu thiếu chút nữa như sét đánh Đông Nam Tây Bắc chết. Cái mạng nhỏ cũng khó giữ được mà còn ở đó nam nữ thụ thụ bất thân, liên quan gì chứ!
Sở Trường Ca cũng bị sét đánh thật sâu. Lúc nãy khi tát hắn sao nàng không để ý đến nam nữ thụ thụ bất thân? Khóe miệng rút hai cái, Sở Trường Ca buông tay ra.
Cùng lúc đó Đông Nam Tây Bắc cũng thở phào một hơi, cảm tình của giáo chủ đối với phu nhân quả nhiên không phải nhân cách phân liệt, đánh mất trí nhớ nhưng không mất cảm tình. Bọn họ sớm nên biết, giáo chủ cho dù thế nào cũng sẽ không thương tổn phu nhân.
Mộ Dung Vân Thư một mặt chỉnh áo một mặt nói: "Ngươi tìm ta, có việc sao?"
Trên trán Đông Nam Tây Bắc xuất hiện ba vạch đen, phu nhân, ngươi làm ơn ngẫu nhiên nghiêm túc một chút được không?
Thái dương Sở Trường Ca cũng rạo rực, đang muốn trả lời, lại nghe nàng nói: "Hay là, ái mộ mà đến?"
Đông Nam Tây Bắc không nói gì, nhìn trời, phu nhân, ngươi thật tự tin đó! Ái mộ mà đến thì vừa rồi sẽ không nắm cổ ngươi.
Mày kiếm của Sở Trường Ca nhíu chặt, khó hiểu nhìn Mộ Dung Vân Thư, giống như đang suy tư cái gì, qua hồi lâu mới nói: "Ngươi suy nghĩ quá nhiều."
Thực rõ ràng chính là suy nghĩ quá nhiều! Có cần phải trịnh trọng tự hỏi lâu như vậy không? Nhìn biểu tình Sở Trường Ca cau mày thật sự nghiêm túc, Đông Nam Tây Bắc bỗng nhiên cảm thấy nảy sinh tình cảm rối rắm đến nội thương.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Không có chuyện quan trọng lại không vì ái mộ mà đến, vậy ngươi tìm ta làm gì?"
Bị Mộ Dung Vân Thư hỏi, Sở Trường Ca mới nhớ lại mục đích của việc này. "Bắt ngươi." Hắn nói.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhướng nhướng mi lên, xoay người đi đến xe ngựa, vừa đi vừa hỏi: "Ngươi có phiền khi bắt luôn xe ngựa đi không?"
Bắt luôn xe ngựa đi? Ý là bảo hắn làm mã phu (đánh xe) cho nàng sao? Mặt mày Sở Trường Ca nhăn càng nhanh, nói: "Phiền."
Lúc này Mộ Dung Vân Thư đã nhảy lên xe ngựa, xốc màn xe lên tính đi vào. Nghe Sở Trường Ca trả lời, nàng quay đầu mỉm cười với hắn, nói: "Vậy tốt nhất ngươi mau chóng thuyết phục chính mình đừng phiền."
"..." Hóa ra hắn sẽ không thể bảo lưu ý kiến phản đối? Khóe miệng Sở Trường Ca nhăn lại, tung người nhảy lên xe ngựa, giữ chặt dây cương gầm nhẹ một tiếng "Giá", vội vàng dứt khoát đánh xe đi.
Cứ như vậy đã đi rồi? Vẻ mặt Đông Nam Tây Bắc dại ra nhìn xe ngựa càng chạy càng xa. Bỗng nhiên, Bắc hộ pháp hô to một tiếng, "Ít nhất cũng cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường chứ!"
"..."
"..."
"..."
Tính tình thật tốt.
"Các ngươi nói xem, đây có phải là giáo chủ và phu nhân diễn trò hay không, mục đích chính là đá chúng ta đi." Bắc hộ pháp nhìn phía trước, có chút suy nghĩ, nói.
"..."
"..."
"..."
Sức tưởng tượng thực phong phú. Đông Nam Tây không nói gì, bỗng nhiên nhìn thấy Lục Nhi đi đến bên đường ngồi xuống đất, hai tay chống má, vẻ mặt bình tĩnh, liền cũng đi theo đến bên cạnh nàng ngồi xuống. Bắc hộ pháp thấy không ai để ý đến mình, cũng chạy tới ngồi xuống. "Lục Nhi cô nương, ngươi không lo lắng cho an nguy của tiểu thư nhà ngươi sao?" Đông hộ pháp khó hiểu hỏi.
Lục Nhi nói: "Bệnh nhân cũng không phải là tiểu thư nhà ta, ta lo lắng cái gì?"
"Giáo chủ của chúng ta không có bệnh." Đông hộ pháp nói.
"Đần độn cũng là bệnh, là các ngươi nói." Lục Nhi bĩu môi liếc xéo hắn.
"..." Đông hộ pháp rất muốn nói, lúc này giáo chủ không đần độn, chính là lại phân liệt ra loại nhân cách thứ ba, nhưng nghĩ lại thì thấy, đần độn hay phân liệt ra nhân cách chẳng phải cũng là đần độn sao? Thôi thôi, nam nhân ở trước mặt nữ nhân mình âu yếm, không phải cũng thành đần độn sao? Sét phải đánh xuống đất, đời này luôn thế.
"Ngươi tính ngồi ở đây tới khi nào?" Nam hộ pháp hỏi Lục Nhi.
"Chờ đại sư xuất hiện."
Năm người ngồi trên mặt đất sắp thành chữ nhất, ước chừng nửa canh giờ, Lý Vô Nại quả nhiên xuất hiện. "Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca đâu? Các ngươi ngồi ở ven đường làm gì?"
Lục Nhi nói: "Tiểu thư nhà ta bị cô gia bắt đi."
Lý Vô Nại: "Mộ Dung Vân Thư bị Sở Trường Ca bắt đi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lục Nhi đem chuyện Sở Trường Ca cướp Mộ Dung Vân Thư đi thuật lại một lần không bỏ sót điều gì. Nghe Lục Nhi kể xong, Lý Vô Nại ôm trán rên rỉ một tiếng, lập tức vô cùng phát điên hét lớn: "Rốt cuộc giáo chủ của các ngươi có mấy nhân cách? Hắn ngại quốc thái dân an mưa thuận gió hoà sẽ rảnh điên, cho nên tự mình phân liệt ra vài người đến chơi đùa mọi nhà sao?"
"Ặc." Đông Nam Tây Bắc bị Lý Vô Nại hỏi cứng họng. Dù là rảnh điên, cũng không có nửa điểm quan hệ với quốc thái dân an mưa thuận gió hoà. Bọn họ nghĩ trong lòng như vậy.
Lục Nhi: "Đại sư, bình tĩnh, hiện tại ngươi là người xuất gia."
"Ta đã hoàn tục." Lý Vô Nại nghiêm mặt đen nói.
Lục Nhi: "Nhưng đầu ngươi vẫn bóng lưỡng, trong mắt người khác ngươi vẫn là hòa thượng. Ngươi nổi trận lôi đình như vậy, sẽ tổn hại hình tượng Thiếu Lâm tự."
"..." Lý Vô Nại nhìn trời, ngày khác nhất định sẽ đội mũ.
Lục Nhi: "Tiểu thư bảo ngươi đi tìm hiểu tin tức, ngươi tìm hiểu được rồi sao?"
Rốt cục cũng bắt đầu chú ý trọng điểm. Lý Vô Nại nói: "Tìm hiểu rõ ràng. Không phải vì theo dõi chúng ta nhân sĩ giang hồ mới đến, mà mục đích là giống như chúng ta."
Lục Nhi: "Mục đích giống nhau? Chẳng lẽ bọn họ cũng phải đến ngân khố?"
"Không sai." Lý Vô Nại nói: "Bọn họ đều nhận được thiếp anh hùng, trên thiếp viết rõ mời dự họp đại hội võ lâm vào ngày mười lăm tháng tám ở Thượng Dương, chọn ra võ lâm minh chủ mới. Mà địa chỉ cụ thể, chính là chỗ ngân khố."
Lời vừa nói ra khiến mọi người kinh hãi. "Chuyện mời dự họp đại hội võ lâm lớn như vậy, sao chúng ta không nghe nói?" Đông hộ pháp nói.
"Ta cũng không nghe nói." Lý Vô Nại nói: "Chắc là có người cố ý gây ra, muốn nhiễu loạn thông tin của chúng ta."
"Nhất định là gã Hoa Thiên Thành bại hoại đó!" Lòng Lục Nhi đầy căm phẫn nói: "Lúc trước Tiểu thư tốt bụng tha cho hắn một mạng, hiện tại hắn lại lấy oán trả ơn. Thật sự là rất đáng giận!"
Lý Vô Nại: "Đừng vội mắng chửi người, nói không chừng không phải hắn."
Đông Nam Tây Bắc yên lặng gật đầu, tuy rằng tất cả các manh mối trước mắt đều chỉ về Hoa Thiên Thành, nhưng quan niệm thường đánh lừa người ta nhất.
Lục Nhi bĩu môi, "Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Lý Vô Nại: "Đi ngân khố. Chờ Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca đến gặp chúng ta."
"Sao ngươi biết giáo chủ nhất định sẽ mang phu nhân đến ngân khố?" Đông hộ pháp nghi ngờ nói.
"Ngươi từng thấy chuyện Mộ Dung Vân Thư muốn làm mà không hoàn thành chưa?" Lý Vô Nại không đáp hỏi lại.
"Chưa."
"Cho nên nàng nhất định sẽ mang Sở Trường Ca đến ngân khố."
Đúng như lời Lý Vô Nại nói, Mộ Dung Vân Thư vô cùng có khả năng lừa gạt Sở Trường Ca đi về hướng ngân khố, mặc kệ Sở Trường Ca quyết tâm đối nghịch với nàng, nàng nói thì nói, hắn giận dỗi nghe, nàng giận dỗi nói, hắn vẫn giận dỗi nghe, tóm lại chính là không nghe theo nàng. Điều này khiến Mộ Dung Vân Thư thực thất bại, thằng nhãi này phân liệt nhân cách, sao vẫn như người minh mẫn có thể đoán được ý của nàng? Thứ duyên phận này có đôi khi cũng thực làm cho người ta căm giận.
Lúc mặt trời lặn, xe ngựa dừng trước một khách điếm giữ đường lớn. Không đợi Mộ Dung Vân Thư xuống xe ngựa, ngoài xe chợt truyền đến tiếng tiểu nhị của khách điếm ân cần đón khách. "A. Khách quan, nghỉ chân hay là ở trọ?"
"Ở trọ." Sở Trường Ca nói.
m thanh rất lạnh. Tiểu nhị của khách điếm sợ run một cái, trên mặt trương ra cười gượng, nói: "Mời khách quan vào bên trong."
Sở Trường Ca đứng giữ xe ngựa không hề động. Tươi cười trên mặt của tiểu nhị khách điếm cứng ngắc, cảm thấy kỳ quái, chợt thấy một cô nương áo trắng ra khỏi xe ngựa, mi thanh mục tú, khí chất như hoa, mỉm cười như một trận gió mát thổi tới, làm cho người ta nhìn cực kỳ thoải mái. Tiểu nhị của khách điếm lập tức hiểu được, khó trách vừa rồi người nọ không đi vào, thì ra trong xe ngựa có nhân vật lớn khác.
Tiểu nhị của khách điếm nào biết rằng, sở dĩ Sở Trường Ca không đi vào trước, là sợ Mộ Dung Vân Thư kiếm chuyện. Đúng vậy, kiếm chuyện, dọc theo đường đi, hắn xem như hiểu được bản lãnh mắng chửi người của nàng, thật có thể nói là chưa từng có ai, trước không có, sau lại càng không. Ngay cả khi hắn quất ngựa một roi hơi nặng tay, nàng cũng có thể quái gỡ nói một câu "Vốn dĩ đều cùng được sinh ra, sao phải mạnh tay thế". Nếu đối tượng bị mắng không phải là chính mình, hắn thật muốn vỗ tay tán dương.
Hai người một trước một sau đi vào khách điếm. "Ông chủ, cho một phòng tốt nhất." Mộ Dung Vân Thư nói với chưởng quầy.
"Được." Chưởng quầy một mặt đăng ký một mặt kêu lên: "Tiểu nhị, mang khách đến phòng số một dãy chữ Thiên."
Tiểu nhị của khách điếm: "Khách quan, mời lên lầu."
Mộ Dung Vân Thư hơi hơi vuốt cằm, đang muốn theo tiểu nhị của khách điếm lên lầu, lại nghe Sở Trường Ca ở sau người nói: "Trên người ta không có tiền." Mộ Dung Vân Thư nghe vậy xoay người, kỳ quái hỏi: "Không có tiền ngươi bắt ta làm gì?"
"..." Không có tiền và bắt ngươi có liên hệ gì sao?
"Ta cũng không có tiền." Mộ Dung Vân Thư bất đắc dĩ nói.
Sở Trường Ca nhíu mày, "Ta nghe nói ngươi có rất nhiều tiền."
"Cho nên trên người ta không có tiền. Kẻ có tiền chưa bao giờ mang tiền mà ra ngoài." Mộ Dung Vân Thư nói thật là đương nhiên.
"Vậy đừng ở trọ, tiếp tục đi." Sở Trường Ca xoay người liền đi, lại nghe Mộ Dung Vân Thư nói với ông chủ: "Có thể thế chấp người không?" Sở Trường Ca quay trở lại, nàng lại muốn làm cái gì?
"Thế chấp thế nào?" Ông chủ khó hiểu hỏi.
Mộ Dung Vân Thư dùng khóe mắt liếc Sở Trường Ca một cái, nói, "Mua hắn hoặc đem hắn đi bán, tùy ngươi muốn."
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú tà mị kia của Sở Trường Ca hung hăng run lên một chút, trong con ngươi đen lập tức tản ánh sáng giết người ra tứ phía, hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư. Mộ Dung Vân Thư lại nhìn như không thấy ánh mắt hung hăng của hắn, cười khanh khách nhìn ông chủ, thần sắc rõ ràng là đang hỏi, ngươi cảm thấy giao dịch này như thế nào?
Ông chủ không chút suy nghĩ liền nói: "Tiểu điếm chỉ lấy hiện ngân (tiền mặt, đây là MDVT và STC hiểu thế ^^)."
Bị cự tuyệt, Mộ Dung Vân Thư tuyệt không nổi giận, ngược lại tâm tình dường như rất tốt, cười nói: "Một khi đã như vậy, ta không miễn cưỡng." Nói xong chậm rì rì đi đến chỗ trống trong đại sảnh ngồi xuống, ngửa đầu nói với Sở Trường Ca: "Người trong giang hồ các ngươi thích nhất là cướp của người giàu chia cho người nghèo, ngươi nhanh cướp chút bạc tới cứu tế ta đi."
"..." Nàng đang sai bảo hắn sao? Sở Trường Ca nhíu mày, tuy rằng hắn cũng có ý cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhưng kế hoạch của hắn vốn là đợi sau khi trời tối mới hành động. Trước mắt đông người, rõ như ban ngày lại bảo hắn đánh cướp, thật không biết là nàng xem trọng hắn hay là không coi ai ra gì! "Nơi này trước không thôn sau không cửa hàng, không có người cho ta đánh cướp." Sở Trường Ca nói.
Mộ Dung Vân Thư: "Trước mắt không phải có một cửa hàng sao?"
"..." Xem ra là không coi ai ra gì.
Ông chủ khách điếm cũng bị những lời này của Mộ Dung Vân Thư giáng sét. Nàng nói giỡn phải không? Nhất định là đang nói giỡn. Bằng không, sao có thể đem chuyện đánh cướp nghiêm trọng như vậy nói thật nhàn nhã?
Lúc này, cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nam, "Tiền thuê phòng của nàng, ta trả."
Mộ Dung Vân Thư không cần quay đầu cũng biết người đến là ai, vì người này thật sự rất sôi nổi, ba ngày hai lần đến trước mặt nàng kiếm chuyện, muốn không nhớ kỹ cũng khó. "Tiền bạc của ngươi không phải đã bị cường đạo cướp rồi sao?" Mộ Dung Vân Thư cười hỏi.
"Lại lấy trở về." Lý Thiếu Khanh vô cùng thản nhiên nói, sau đó đi đến trước quầy để xuống một đỉnh bạc, nói: "Ba phòng hảo hạn."
"Hai." Sở Trường Ca lên tiếng sửa cho đúng, "Ta và nàng ở một phòng."
Lý Thiếu Khanh nhíu mày, hỏi Mộ Dung Vân Thư: "Ngươi muốn cùng ở một phòng với hắn?"
"Nếu ngươi muốn ở với hắn, ta không ngại giúp ngươi toại nguyện." Mộ Dung Vân Thư cười tươi rói.
"..." Nàng có thể đem ý tứ của hắn xuyên tạc càng kỳ quái hơn chút nữa không? Lý Thiếu Khanh không nói gì lắc lắc đầu, quay đầu nói với ông chủ: "Cho hai phòng."
"Thực xin lỗi, khách quan, chỉ còn một phòng."
"Một phòng thì ba người ở thế nào? Ngươi tìm thêm cho chúng ta một phòng, ta trả gấp đôi." Lý Thiếu Khanh vô cùng xa xỉ lấy xấp giấy bạc trong người ném lên trên quầy.
"Thực xin lỗi, tiểu điếm thật sự chỉ còn một gian phòng, cho dù khách quan trả gấp ba, ta cũng không thể biến ra một phòng cho ngài. Mặt khác, tiểu điếm ta chỉ lấy hiện ngân (lúc này được hiểu là tiền đang lưu hành, chính xác là bạc ^^), không thu giấy bạc." Ông chủ cười nói.
Mặt Lý Thiếu Khanh lộ vẻ không vui, hỏi: "Vì sao?"
Mộ Dung Vân Thư cũng thực muốn biết vì sao, giương mắt nhìn ông chủ. Tuy rằng vì nguyên nhân mấy năm trước xảy ra chiến loạn, cải cách tiền tệ không thể thúc đẩy đúng hạn, giấy bạc còn chưa mở rộng ra phạm vi cả nước, nhưng nàng đã sớm công khai hứa hẹn, giấy bạc giống như ngân phiếu, có thể đến ngân hàng tư nhân trong cả nước đổi hiện ngân.
Ông chủ giải thích "Tiểu điếm này trước không thôn sau không cửa hàng, ngài đưa giấy bạc ta cũng không tìm thấy ngân hàng tư nhân để đổi. Hơn nữa, cho dù tìm được ngân hàng tư nhân, cũng không nhất định có thể đổi."
Lý Thiếu Khanh giận dữ, "Ngươi hoài nghi giấy bạc này là giả?"
"Đương nhiên không phải." Ông chủ liên tục lắc đầu phủ định, lập tức lại hạ giọng nói: "Ta hoài nghi Mộ Dung phủ không có bạc. Ta nghe đồn, ngân khố của Mộ Dung phủ bị trộm sạch."
Mặt Lý Thiếu Khanh lập tức trầm xuống, nói: "Có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung. Hối Phong tiền trang của Mộ Dung phủ giống như quốc khố, sao có thể dễ dàng bị người ta trộm chứ?"
Ông chủ: "Việc này... Ta cũng không rõ lắm."
Phản ứng của Lý Thiếu Khanh khiến Mộ Dung Vân Thư có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên hắn cũng không biết chuyện ngân khố. Là hắn chưa tham dự việc này, hay chuyện này vốn dĩ đều không do đám người Hoa Thiên Thành gây nên? Mộ Dung Vân Thư có chút suy nghĩ liếc hắn một cái, sau đó nói với ông chủ: "Vốn dĩ muốn ở lại đây, nghe ngươi nói như vậy, ta đột nhiên cũng muốn đến ngân khố nhà mình kiểm tra."
Ngân khố nhà mình... Nhà mình... Hai mắt ông chủ lập tức đen thui, thiếu chút nữa ngất xỉu. Ai biết đều nói, đại tiểu thư của Mộ Dung phủ là người không thể đắc tội nhất. Hắn lại không chịu nhận giấy bạc nhà nàng phát hành, ở trước mặt nàng nói ngân khố nhà nàng bị trộm sạch. Đây, cái này là tội lớn! Vạn nhất nàng có ý trả thù, đừng nói là mạng già của hắn, phỏng chừng ngay cả phần mộ tổ tiên cũng chạy trời không khỏi nắng. "Mắt của lão kèm nhèm, không biết là Mộ Dung tiểu thư đại giá quang lâm, tội đáng chết trăm lần. Hy vọng Mộ Dung tiểu thư ‘đại nhân có đại lượng’, không so đo." Ông chủ kinh sợ đi ra từ sau quầy nói.
Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, nói: "Ngươi không biết ta thực bình thường, ta cũng không biết ngươi. Không có lỗi gì. Ngươi yên tâm, ta sẽ không trả thù ngươi."
"..." Hắn tuyệt không yên tâm. Ông chủ nhấc ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, cười làm lành nói: "Ta đi chuẩn bị thêm cho ngài một phòng hảo hạn."
"Không cần." Mộ Dung Vân Thư ngăn cản hắn, "Một phòng là đủ rồi, nhiều hơn ta cũng không ở được."
Ông chủ: "Nhưng các ngươi có ba người..."
"Hai." Mộ Dung Vân Thư sửa cho đúng.
Ông chủ ngây ra một lúc, lập tức ngầm hiểu, nói: "Vậy mời Mộ Dung tiểu thư cùng vị công tử này theo ta lên lầu." Nói xong lại phân phó tiểu nhị của khách điếm đi pha trà.
"Tiền thuê phòng ngày sau ta sẽ phái người đưa tới cho ngươi, nếu khi đó ngươi còn sống." Mộ Dung Vân Thư một mặt theo hắn lên lầu một mặt nói.
"Không, không cần." Hai chân ông chủ run lên thiếu chút nữa ngã xuống. Lời này nghe sao giống như mạng hắn không dài vậy?
"Đợi chút." Lý Thiếu Khanh kêu Mộ Dung Vân Thư, nói: "Các ngươi có phòng, ta thì sao?"
Mộ Dung Vân Thư: "Đó là chuyện của ngươi." Dứt lời, nhấc chân liền đi.
Lý Thiếu Khanh trợn mắt há hốc mồm, nữ nhân này cũng quá không có tính người rồi.
Phòng số một dãy chữ thiên.
"Có thể đem thêm cho ta một cái chăn không?" Mộ Dung Vân Thư nhìn cái giường duy nhất trong phòng hỏi.
Ông chủ lập tức lĩnh ngộ ý của nàng, vô cùng nhiệt tâm nói: "Ta bảo tiểu nhị đem lên cho vị công tử này thêm một cái giường ngủ."
Mộ Dung Vân Thư: "Không cần phiền toái như vậy. Hắn ngủ trên mặt đất là tốt rồi."
"..." Ông chủ lại lau mồ hôi, "Không phiền toái, tuyệt không phiền toái."
Mộ Dung Vân Thư: "Cũng không chắc. Hắn không thể ngủ giường."
"Ặc. Ta có thể hỏi vì sao không?"
"Trạch giường." (chắc ý là lạ giường ^^)
"..." Mồ hôi lạnh trên trán ông chủ lại ứa ra, bởi vì trạch giường cho nên không ngủ giường? Tư duy của kẻ có tiền quả nhiên loại dân chúng nghèo khổ như hắn không thể lý giải. Ông chủ không nói gì liếc Sở Trường Ca một cái, đã thấy sắc mặt hắn xanh mét, giống như ai thiếu bạc hắn vậy. Ông chủ nghĩ mình hỏi nhiều chọc hắn mất hứng, vì thế nói vài câu khách sáo liền vội vàng xuống lầu.
Ông chủ vừa đi, Sở Trường Ca liền lạnh giọng nói: "Có vẻ ngươi còn chưa biết rõ thân phận của mình."
Mộ Dung Vân Thư: "Thân phận gì?"
Sở Trường Ca: "Ngươi chỉ là tù binh của ta. Nhưng nhìn tình huống trước mắt xem, ngươi tựa hồ đem ta trở thành nô bộc của ngươi."
"Phải không?" Mộ Dung Vân Thư nhíu mày nói: "Thói quen sai bảo người, nhất thời không sửa được. Thật có lỗi."
"..." Sao hắn tuyệt không cảm thấy nàng thực nhận lỗi? Khóe miệng Sở Trường Ca giật giật, lạnh lùng nói: "Không cần làm chuyện ấm ức sau lưng ta."
Mộ Dung Vân Thư: "Ngươi không cần nói nhảm, ta chưa bao giờ làm chuyện ấm ức sau lưng ngươi. Ta làm việc luôn luôn quang minh chính đại, cho dù là chuyện xấu."
"..." Khóe miệng Sở Trường Ca nhăn lại, rầu rĩ nói: "Đừng chọc ta."
"Không làm được." Mộ Dung Vân Thư khẽ cười nói: "Ngươi không khiến ta dễ chịu, ta sẽ không để ngươi thoải mái. Giác ngộ này, ngươi nên có khi quyết định bắt ta."
"..." Sớm biết rằng nàng khó chìu như vậy, lúc trước không nên nhận lời Bạch Dạ Phong nhờ vả!
Sau một phen cân nhắc, Sở Trường Ca quyết định từ sau khoảnh khắc này, xem nàng không tồn tại, dù sao sau khi tới Vô Hoa cốc hắn liền không bao giờ nhìn đến nàng nữa.
Sở Trường Ca không nói lời nào, Mộ Dung Vân Thư cũng không nói, mặt mày chỉ cong cong đánh giá hắn, khóe miệng mang theo một nụ cười ôn nhu. Điều này làm cho Sở Trường Ca cảm thấy thực không được tự nhiên. "Không được nhìn chằm chằm ta." Hắn trầm giọng nói.
Mắt phượng của Mộ Dung Vân Thư híp lại, cười nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ nghe lời ngươi sao?"
Sẽ không. Sở Trường Ca thực thất bại, vô cùng thất bại. Nếu bình thường gặp người như vậy, hắn khẳng định sẽ trực tiếp một chưởng đánh chết. Cũng không biết vì sao, chính là không xuống tay được với nàng, thậm chí nguyện ý dung túng nàng giở trò. Càng kỳ quái là, trong lòng hắn lại tuyệt không cảm thấy kỳ quái, coi như đúng ra nên thế, trước giờ không như thế. Hắn không phải là người nhân từ nương tay, sao lại có lòng trắc ẩn chỉ với nàng?
Cùng lúc đó, lòng Mộ Dung Vân Thư cũng trăm đổi ngàn xoay. Người trước mắt, không giống Sở Trường Ca thành thân với nàng, cũng không giống A Trường đần độn không có trí nhớ, càng giống... Như là Sở Trường Ca lần đầu tiên xuất hiện trước mắt nàng. Xa lạ, lại không quen thuộc; quen thuộc, lại vô cùng xa lạ. Nhìn Sở Trường Ca hiện tại, Mộ Dung Vân Thư giống như quay về tám năm trước, một khắc khi hắn đột nhiên đi vào sinh mệnh của nàng.
"Chúng ta đánh cược, thế nào?" Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên mở miệng, khóe môi nhếch lên một chút cười như không cười.
"Đánh cược gì?"
"Cược ngươi sẽ yêu ta."
Chỉ nghe ầm một tiếng, Sở Trường Ca cảm giác có cái gì vỡ ra trong đầu, tầm mắt lại có chút hoảng hốt."Ngươi nói cái gì?" Hắn hỏi.
Mộ Dung Vân Thư nhìn ánh mắt của hắn, nghiêm túc nói, " Cược ngươi sẽ yêu ta."
Hôm sau. Khi Mộ Dung Vân Thư rửa mặt chải đầu xong xuống lầu, Sở Trường Ca đã đưa xe ngựa đến cửa khách điếm, mười phần mang vẻ mã phu. Mộ Dung Vân Thư khoái trá cười cười, đi lên phía trước, "Sớm vậy."
Sở Trường Ca phớt lờ, lạnh lạnh nói: "Sớm."
Mộ Dung Vân Thư thấy thế ngửa đầu ngẩng dài cổ nhìn hắn, chợt thấy hai má hắn có hai luồng đỏ ửng, không khỏi bật cười. Thực không thể nghĩ Sở Trường Ca cũng có một ngày đỏ mặt. Chờ sau khi hắn khôi phục trí nhớ, nhất định phải lấy chuyện này ra giễu cợt hắn.
Sở Trường Ca vô cùng lúng túng, lạnh giọng nói: "Lên xe!"
Chậc, có người thẹn quá thành giận. Mộ Dung Vân Thư ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: "Thời tiết hôm nay thật tốt."
"..." Không nhìn, không nhìn. Trong lòng Sở Trường Ca không ngừng nhắc nhở chính mình.
"Là do tâm tình của ngươi tốt." Một âm thanh từ phía sau truyền đến.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhíu mày, người này là thuốc cao bôi trên da chó? Đá cũng không đi?</tbody>