Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Vân Thư vừa mở cửa liền đụng một đôi mắt đen, thần sắc ngưng trọng, thiếu chút nữa bị dọa hỏng. “Chào”. Mộ Dung vân Thư cười cùng hắn chào hỏi.
Sở Trường Ca vẫn mang khuôn mặt không có biểu tình nhìn nàng, qua một lúc lâu, hắn mới chịu dùng giọng điệu tráng sĩ xuất chinh nói: “Vân Thư, chúng ta tìm một ngày nào đó, đem sự tình xử lý nhé. Tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Mô Dung Vân Thư ngẩn người: “Chuyện gì?”
Sở Trường Ca: “Chung thân đại sự.”
Mộ Dung Vân Thư bỗng chốc giật mình, người này khi nào trở nên hiểu biết kín đáo như thế? Hơn nữa, còn mang bộ dạng “tráng sĩ ra đi chẳng trở về” nữa.
Kì thật Sở Trường Ca chẳng phải trở nên hiểu biết kín đáo, mà là có bóng ma tâm lý. Mặc kệ lần trước bị cự tuyệt là xuất phát từ nguyên nhân gì, tóm lại vẫn là bị cự tuyệt, cho nên lúc này tâm tình lo lắng không yên. Hắn không dám cam đoan, lần thứ hai bị cự tuyệt, hắn có thể trực tiếp vượt qua cái gọi là " trưng cầu ý kiến nhà gái" hay không, trực tiếp bái đường, có lẽ nên, trực tiếp động phòng.
Động phòng….
Sở Trường Ca càng nghĩ càng thấy chủ ý này hay, đem gạo nấu thành cơm, còn lo lắng chuyện không thành sao?
"Chàng cười rất quỷ dị." Mộ Dung Vân Thư nói. (NN: Ta thấy hai người này đã rất thân thiết, đổi xưng hô cho nó thân mật nhé ^^)
Sở trường ca lập tức thay bằng xuân phong ấm áp, cả người lẫn vật mang vẻ tươi cười vô hại, nói: “Ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như thế, sao lại cười đến quỷ dị? Nhất định là nàng nhìn lầm rồi.”
Mộ Dung Vân Thư mặt không chút thay đổi mà nhìn chằm chằm ba giây, nói: “Nhất định là ngủ chưa đủ, đầu óc mệt muốn chết rồi.”
Đầu óc mệt muốn chết rồi... Đầu óc hỏng… vẻ mặt tươi cười cửa Sở Trường Ca cứng lại, "Nàng sao lại biết ta ngủ chưa đủ?"
Mộ Dung Vân Thư quan sát trên dưới hắn vài lần, thản nhiên nói: "Chàng vẫn còn mặc y phục ngày hôm qua."
Thì ra là thế. Sở trường Ca bỗng nhiên có loại xúc động, muốn trả lời nàng ‘nếu nàng không đáp ứng gả cho ta, ta mỗi ngày đều mặc y phục của ngày hôm qua’. Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi buồn cười, chính mình sao lại tìm một cách ấu trĩ như vậy…
“Vừa rồi nói đến việc kia…” Sở Trường Ca nói đến đó, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng. Quay về Kim Lăng rồi sẽ thành thân, nữ nhân này chính là muốn chơi xấu.
“Việc gì?” Mộ Dung Vân Thư biết còn cố hỏi.
Thái dương Sở Trường Ca hiện lên mấy phần bất đắc dĩ, “Chuyện đó.”
“À” Mộ Dung Vân Thư làm như tỉnh ngộ, giương mắt nhìn trời, nói: “Được, một lát nữa đến xem lịch tre, xem ngày nào thích hợp để xuất hành.”
Sở Trường Ca mừng rỡ, lập tức lại phát hiện ra có điều không đúng: “Xem ngày nào thích hợp để xuất hành làm gì?” Muốn xem cũng là xem ngày nào thích hợp để cưới vợ gả chồng chứ.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Ngày nào thích hợp xuất hành, ngày đó chàng có thể khởi hành đi Thiếu Lâm Tự."
"Đi Thiếu Lâm Tự làm gì?" Sở Trường Ca càng nghe càng mơ hồ, hắn có phải nghe sót gì đó hay không?
"Giải quyết chung thân đại sự!" Mộ Dung Vân Thư vẻ mặt đương nhiên.
Sở Trường Ca mặt đầy hắc tuyến, hắn đi Thiếu Lâm tự giải quyết chung thân đại sự cái gì...đi thanh lâu so với đi Thiếu Lâm Tự còn hay hơn, ít ra ở thanh lâu đều là nữ nhân.
Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Ta đã thay chàng tính qua, chàng có mệnh xuất gia."
"..." Không lấy chồng thì thôi, cư nhiên rủa hắn không lấy được lão bà. Sở Trường Ca đỡ trán, hắn rốt cuộc yêu phải một nữ nhân cổ quái thế nào đây...
Mộ Dung Vân Thư lặng lẽ liếc mắt dò xét vẻ mặt bất đắc dĩ của Sở Trường Ca, khóe miệng cong nhẹ, nói: "Được rồi, ngày hôm nay là ngày có niềm vui, nên dừng ở đây."
Ngày có niềm vui… Cảm tình hắn từ vị hôn phu trực tiếp hạ thấp thành việc vui.
Sở Trường Ca rất muốn bảo trì dáng vẻ băng sơn bình tĩnh mặt không đổi sắc như trước, thế nhưng, khóe miệng vẫn không khống chế được mà điên cuồng run lên.
Mộ Dung Vân Thư thật cao hứng khi hắn vỡ mộng, cười cười, mới đem trọng tâm câu chuyện bắt đầu chuyển tới chính sự, từ từ nói: "Đại trượng phu chí tại bốn phương, thiên hạ không cố định, sao lại chỉ dựa vào một người?”
"Phu nhân sai rồi." Sở Trường Ca điều chỉnh một chút biểu tình trên mặt, sau đó hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Ta đến trên đời với sứ mệnh làm cho thiên hạ đại loạn, hôm nay hoàng thượng vô năng, thái tử vô đức, vua các nước chư hầu rục rịch, mắt thấy Đại nghiệp Vương triều gần đây chia năm xẻ bảy, khói lửa nổi lên bốn phía, việc lớn đã thành, ta cũng nên lui thân, quy ẩn sơn lâm. Nếu không nhanh tìm người cùng nhau quy ẩn, sau cuộc sống phải như thế nào?"
Mộ Dung Vân Thư buồn cười nhếch miệng, nói: "Muốn quy ẩn chàng tìm người khác đi, ta phải lưu lại phát tiền quốc nạn."
Phút chốc, khuôn mặt tuấn mĩ của Sở Trường Ca thay đổi. "Phu nhân, nghìn vàng dễ kiếm, chồng tốt khó cầu, nàng phải suy nghĩ thận trọng."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Chồng tốt ta chỉ sợ là cầu không được, cho nên càng phải kiếm nghìn vàng mang về."
Sở Trường Ca không nói gì, ngước nhìn trời, hít mấy hơi, đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, thu hồi tất cả biểu tình, lẳng lặng nhìn nàng, không nói một lời.
Mộ Dung Vân Thư bị hắn nhìn có điểm chột dạ, thân thể vô ý thức lui về sau, ánh mắt sợ hãi nhìn thẳng hắn.
Nhìn nhau một hồi, trên mặt Sở Trường Ca đột nhiên tràn ra một nụ cười thật to, Mộ Dung Vân Thư vẫn còn không rõ nụ cười này có nghĩa là gì, người đã bị hắn ôm đi, sải bước đến bên trong Lưu Tinh phòng.
"Chàng..." Mộ Dung Vân Thư đang muốn hỏi hắn muốn làm gì, chỉ thấy hắn vừa vào cửa chân trái đã nâng lên,cửa rầm một tiếng đóng lại.
Đang ban ngày, đóng cửa làm cái gì? (Đúng rồi, làm cái gì? ^^, hắc hắc)
Mộ Dung Vân Thư còn chưa phục hồi lại tinh thần, thân thể đã bị Sở Trường Ca đặt lên giường. Nằm ở trên giường ngẩng đầu nhìn người đứng bên giường ánh mắt sáng quắc, Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy mặt đỏ lên, đầu óc không... suy nghĩ được nữa.
Con ngươi đen của Sở Trường Ca mang theo ý cười, có chút xấu xa nhìn nàng, vẫn không nói một lời, nhưng con ngươi xinh đẹp, tựa như có thể nói, nhìn Mộ Dung Vân Thư truyền đạt thông tin mưu kế nào đó.
Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy không khí xung quanh như đóng băng, khiến nàng hít thở không thông, đại não cảm thấy thiếu dưỡng khí như mê muội, ngây ngốc nhìn hắn, không hé răng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ chọc giận ác lang trước mặt. Nàng mơ hồ nghĩ, vẻ mặt Sở Trường Ca tựa như sói ăn dê đầy hài lòng cùng đắc ý. Nàng nếu không muốn dê vào miệng sói, trầm mặc là lựa chọn tốt nhất.
Cùng lúc đó, ngoài sân, xa xa đứng bốn người.
Đông hộ pháp: "Cửa phòng đóng chặt."
Nam hộ pháp: "Cô nam quả nữ."
Tây hộ pháp: "Củi khô lửa bốc."
Bắc hộ pháp nhìn ba vị anh cả tiên hạ khẩu vi cường, đầy bụng oán niệm. Vì sao người cuối cùng luôn luôn là hắn?
Lúc này, Lục nhi bưng điểm tâm nghi hoặc từ phía sau bọn họ đi tới, kỳ quái hỏi: "Các ngươi ở chỗ này làm gì?"
"Xem náo nhiệt." Bốn người trăm miệng một lời. Bắc hộ pháp âm thầm thở lỏng một hơi, cuối cùng cũng không phá hư đội hình. (Bạn tiểu Bắc này rất đáng iu nha ^^)
Lục nhi hướng cái cổ dài nhìn trộm vào trong viện, không phát hiện ra điều gì lạ, vì vậy hỏi lại: “Xem náo nhiệt gì?”
Bắc hộ pháp giành nói: "Yêu tinh đánh nhau."
Yêu tinh đánh nhau? Vậy cũng nghĩ ra. Ba người Đông Nam Tây nhất loạt đập cho hắn một cái.
Vì vậy, Bắc hộ pháp tự giác yên lặng cúi đầu, trong lòng vừa ủy khuất vừa ảo não. Hắn cũng không biết chính mình sao lại nghĩ ra cách giải thích kỳ lạ như vậy...
Lục nhi càng thêm hiếu kỳ, "Cái gì yêu tinh đánh nhau? Các ngươi nhìn thấy được yêu tinh?" Hỏi xong, ánh mắt Lục nhi từng cái xẹt qua chỗ bốn người, mong muốn có người nói cho nàng đáp án.
Đông hộ pháp ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm, "Ngày hôm nay khí trời thật không tệ."
Nam hộ pháp ngẩng đầu nhìn trời, phụ hoạ theo đuôi, "Trời quang mây tạnh, một mảnh xanh biếc."
Tây hộ pháp ngẩng đầu nhìn trời, một câu hai nghĩa, "Xem ra Hắc Phong sơn của chúng ta cũng muốn đẩy mây mù ra thấy trời xanh."
Bắc hộ pháp tiếp tục bảo trì trạng thái cúi đầu nhìn đất, im lặng là vàng.
Lục nhi cố tìm ra manh mối nhưng vẫn không nghĩ ra, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, sau đó hướng trong viện mà đi. Đưa cơm cho tiểu thư quan trọng hơn.
Nhưng nàng mới vừa đi hai bước, bốn người liền chặn lối đi của nàng.
"Các ngươi sao lại ngăn ta?" Lục nhi mất hứng hỏi.
Đông hộ pháp rất hàm súc mà nói, "Ngươi hiện tại tốt nhất không nên đi vào."
"Vì sao nha? Ta muốn đi đưa cơm cho tiểu thư!" Lục nhi nói.
"Bởi vì... Cái này..." Đông hộ pháp cảm giác giải thích thế nào cũng không thích hợp, Vì vậy đùn đẩy cho Nam hộ pháp, "Tiểu Nam, ngươi nói."
Nam hộ pháp đùn đẩy cho Tây hộ pháp, "Tiểu Tây, ngươi nói."
Tây hộ pháp sửng sốt một chút, nói: "Loại sự tình này, tiểu Bắc am hiểu nhất. Tiểu Bắc, ngươi nói." Hắn kéo kéo tay áo Bắc hộ pháp.
Bắc hộ pháp rưng rưng nhìn trời, sắp xếp đội hình này quá hại người, hình tròn thì tốt rồi, hắn có thể đem quả bóng này đá lại cho đại Đông.
Thấy bốn người không nói lời nào, Lục nhi vội la lên: "Các ngươi không nói ra nguyên nhân thì nhanh nhường đường!"
Bắc hộ pháp cũng nóng nảy, ngắt ngang, nói: "Khuê phòng quan trọng, trẻ con không thích hợp."
"A?" Lục nhi trừng lớn mắt, "Tiểu thư trong khuê phòng, sao lại sẽ có trẻ con..." Nói đến đây, Lục nhi đột nhiên câm miệng, khuôn mặt tái xanh bỗng hồng tới mang tai, há hốc mồm cả buổi mới ấp úng nói: "Tiểu, tiểu thư... Cô gia..."
Bốn người đồng loạt gật đầu, nha hoàn này thoạt nhìn ngây ngốc, nhưng giác ngộ thật ra không kém.
Lục nhi hệt như mộng, qua một lúc lâu, chạy trốn ra bên ngoài.
Đổi lại là bốn người lúc này mắt trợn tròn.
"Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Cho dù ngươi lên ngựa tự sát, lúc này cơ hội đầu thai cũng không tới phiên ngươi đâu!" Bắc hộ pháp nói.
Lục nhi một lòng muốn đi báo tin có chuyện không ổn cho các Di thái thái, mặc kệ Bắc hộ pháp nói gì.
Bắc hộ pháp gãi gãi cái ót, thầm nói: "Thực là kỳ lạ." Vừa xoay đầu, phát hiện ba vị huynh đệ còn lại đang nhìn mình."Ngươi, các ngươi nhìn cái gì?"
Tây hộ pháp cười nói, "Tiểu Bắc, ta ngày hôm nay mới hiểu được, ngươi dù có hơi ngố, nhưng lại là một nhân tài."
Bắc hộ pháp là hòa thượng già sờ không được ý nghĩ, cái gì là dù có hơi ngố, nhưng lại là một nhân tài? Lời này nói phải hiểu sao đây?
Nam hộ pháp nhíu mày, nói: "Lúc này có một cơ hội đầu thai?"
"Ngươi sao lại nghĩ được như thế?" Đông hộ pháp hỏi.
Bắc hộ pháp nói: "Giáo chủ đang tạo người, cô hồn dã quỷ, oán quỷ, lệ quỷ đương nhiên sẽ có cơ hội đầu thai."
Cô hồn dã quỷ, oán quỷ lệ quỷ... Ba người Đông Nam Bắc đều cùng rùng mình một cái, phảng phất đã thấy được thời gian tới chính mình vô cùng thê thảm... Theo mức độ mà nói, có thể chết sớm lúc còn trẻ trung lên trời sẽ được quan tâm.
Bắc hộ pháp đưa mắt nhìn núi xa, trong lòng đắc ý cực kỳ. Nói lầm bầm, hù chết các ngươi!
Bốn người đều có tâm sự, không bao lâu sau, bỗng nhiên kẹt một tiếng, cửa mở. Ba người Đông Nam Tây nhất tề nhìn qua, lúc thấy vẻ mặt đường làm quan rộng mở của Sở Trường Ca đang hướng bọn họ khí định thần nhàn mà đi tới, tâm lộp bộp rơi mạnh xuống đáy cốc. Hy vọng, giáo chủ lúc này là mang biểu tình muốn tìm bất mãn..