<tbody>Như suy đoán của Mộ Dung Vân Thư, buổi tối hôm đó có khách không mời mà tới.
"Hiện tại có thể nói cho Sở mỗ biết chư vị đến đây có việc gì không?" Sở Trường Ca ngồi ghế trên thản nhiên hỏi. Mộ Dung Vân Thư ngồi bên cạnh hắn. Nữ đối nội nam đối ngoại. Trước mặt người ngoài, Sở Trường Ca là chủ nhà.
Triều thần mặc thường phục ngồi ở hai bên phân biệt, văn trái võ phải, thêm Nhiếp Thanh tổng cộng là mười tám người, đều là đại thần nhị phẩm. Mọi người nghe Sở Trường Ca nói, cùng nhau nhìn về phía Nhiếp Thanh.
Nhiếp Thanh là phụ chính đại thần, là quan nhất phẩm, có chức phẩm lớn nhất trong nhóm quan viên ở đây. "Chúng tôi muốn mời hoàng tử hồi cung chủ trì đại cục."
Tuy rằng sớm đoán được sự tình tất nhiên có liên quan đến thân thế của mình, nhưng nghe thấy lời Nhiếp Thanh nói, Sở Trường Ca vẫn kinh sợ. Hồi cung chủ trì đại cục? Đây là muốn diễn trò gì?
"Thật buồn cười. Đương kim Thánh Thượng còn tại vị, Nhiếp đại nhân tìm một người bên ngoài chủ trì cái đại cục gì?" Sở Trường Ca hỏi.
Nhiếp Thanh nói: "Thân phận hoàng tử của ngài đã sớm truyền ra."
"Thì sao?"
Nhiếp Thanh trầm mặc giây lát, nói: "Kỳ thật ngày thứ hai sau khi tiên đế bệnh chết, thái tử liền bệnh nặng. Thái Hậu phải đem tin tức phong tỏa đúng lúc, căn cơ triều đình mới không lay chuyển. Nhưng giấy không thể gói được lửa, chuyện này sớm hay muộn cũng truyền ra. Huống hồ nước không thể một ngày không có vua. Hy vọng hoàng tử có thể lấy đại cục làm trọng, nhận trọng trách phục hưng Đại Nghiệp Vương Triều, về kinh đăng cơ xưng đế."
Tiếng Nhiếp Thanh vừa dứt, chúng đại thần liền quỳ trên mặt đất, cùng hô: "Thỉnh hoàng tử hồi kinh chủ trì đại cục!"
Sở Trường Ca lại thờ ơ, "Ta không có hứng thú với việc làm hoàng đế."
"Sự tình liên quan đến sinh tử của Đại Nghiệp Vương Triều, thỉnh hoàng tử cân nhắc."
"Thỉnh hoàng tử cân nhắc."
"Thỉnh hoàng tử cân nhắc."
Mọi người quỳ xuống đất cùng hô to.
Thật lâu sau, thấy trên ghế không phản ứng, liền lặng lẽ ngẩng đầu nhìn xem, đã không thấy bóng dáng Sở Trường Ca.
"Ơ..."
"Còn quỳ, các ngươi muốn ủng hộ ta làm nữ hoàng sao?" Mộ Dung Vân Thư cười nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trước sau đứng dậy. "Hoàng tử đâu rồi?" Một lão tướng quân tuổi hơn năm mươi tinh thần vẫn chấn hưng nét mặt vẫn toả sáng như cũ, hỏi.
"Không biết." Mộ Dung Vân Thư trả lời tương đối lưu loát.
"Vừa rồi rõ ràng còn ở nơi này..."
"Lưu tướng quân." Nhiếp Thanh đánh gãy hắn, nói: "Cho hoàng tử một chút thời gian suy nghĩ."
Lưu lão tướng quân gật đầu, "Được. Nhưng mà tình thế khẩn cấp, việc này không nên quá lâu."
"Hôm nay Kim Lăng đã là một tòa thành chết. Một ngày hoàng tử không đáp ứng, liền một ngày không mở cửa thành." Có người uy hiếp.
Mộ Dung Vân Thư mỉm cười nói: "Mộ Dung phủ luôn trữ sẵn lương thực, chống đỡ một năm rưỡi cũng không thành vấn đề. Nhưng chư vị thì khác, cần phải ngẫm kỹ đường lui. Dù sao thì, cường long bất áp địa đầu xà (kiểu như phép vua thua lệ làng)."
Lời vừa nói ra, toàn trường hoảng sợ.
"Thật to gan, dám uy hiếp trọng thần triều đình!" Lưu lão tướng quân thổi râu trừng mắt.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy mỉm cười, giống như nghe được chuyện rất buồn cười, "Các hạ chớ quên, ngươi đạp dưới chân, là thành Kim Lăng, lãnh địa của Mộ Dung phủ."
"Thì sao chứ? Chẳng lẽ trong này vốn không có vương pháp sao?!"
"Tướng quân từng chọc giận Nhiếp đại nhân sao?" Mộ Dung Vân Thư đột nhiên hỏi một câu không liên quan gì.
"Quan hệ của ta cùng Nhiếp đại nhân thật sự rất tốt, ngươi đừng mong châm ngòi ly gián."
"Phải không?" Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, "Nếu như thế, vì sao hắn không cảnh báo ngươi, ở Mộ Dung phủ chưa tới phiên ngươi kiêu ngạo." Khi nói xong một câu cuối cùng, đáy mắt Mộ Dung Vân Thư thoáng hiện mấy phần lạnh lẽo, giọng điệu tăng thêm vài phần, nhưng tươi cười trên mặt vẫn như trước, khiến người ta như cây trong gió xuân.
Lưu lão tướng quân chán nản, "Ngươi, ngươi... Phản, phản!"
Mộ Dung Vân Thư không nhìn tới tức giận tận trời của hắn, thản nhiên nói: "Tiền tổng quản, tiễn khách." Nói xong, từng bước rời đi.
"Dạ." Tiền tổng quản lập tức đứng phía dưới ghế chính, nói: "Chư vị đại nhân, mời trở về đi."
Mặt Lưu lão tướng quân nghiêm lại, nói: "Ta không đi! Hôm nay nàng không cho ta một lời tốt, ta sẽ không đi!"
Lúc này, Nhiếp Thanh vẫn yên lặng xem xét chợt mở miệng, "Nàng sẽ không để cho người khác ở trên địa bàn của mình giương oai. Nếu ngươi cố ý muốn có một lời tốt, phải chờ, đợi khi tâm tình nàng tốt, sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của ngươi."
Lưu lão tướng quân: "Nhiếp đại nhân, ngài nói như vậy là có ý gì?"
Nhiếp Thanh nói: "Nhắc ngài đừng làm khó chính mình." Ngữ khí không gợn sóng sợ hãi, không mang theo một tia cảm tình cá nhân nào.
*
Mộ Dung Vân Thư ra khỏi đại sảnh liền đi thẳng đến lương đình, như suy đoán của nàng, quả nhiên Sở Trường Ca ở nơi này.
"Kỳ thật làm hoàng đế cũng không tệ." Mộ Dung Vân Thư đi đến bên cạnh người hắn, cùng sóng vai, nói.
Sở Trường Ca kinh ngạc, "Nàng hy vọng ta làm hoàng đế?"
Mộ Dung Vân Thư ôn nhu cười cười, nói: "Thiếp chỉ muốn nói với chàng, cho dù chàng có quyết định gì, thiếp đều nghe theo chàng."
Sở Trường Ca nghe vậy đem nàng ôm vào lòng, nói: "Yên tâm, ta sẽ không có quyết định khiến nàng không chống đỡ nổi." Sao hắn có thể khiến nàng ủy khuất chính mình, nghe theo hắn?
Đầu tựa vào trên vai hắn, nhìn ánh sao đầy trời, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên nghĩ ra một ý, "Hay là, chúng ta đi núi Hoa Đà ở nhờ Phượng Thành đi." Tuy nói ‘cảnh giới cao là ở ẩn nơi phố thị, cảnh giới thấp là ở ẩn chốn núi rừng’, nhưng nay không thể đạt cảnh giới cao thì đành chọn nơi rừng núi vậy.
"Ở nhờ?" Sở Trường Ca nhíu mày một chút, nói: "Nơi ở của hắn nhỏ như vậy, không ở được nhiều người."
"..." Có ai nói muốn mang rất nhiều người đi đâu.
"Nàng thích nơi đó?" Sở Trường Ca hỏi.
"Lúc vừa tới đó thì rất thích, sau này lại không thích lắm." Mộ Dung Vân Thư đáp.
"Vì sao?"
"Bởi vì rừng đào bị đốt."
"Rừng đào kia là nơi Phượng Thành yêu nhất, sao hắn có thể cho phép..." Bỗng nhiên, Sở Trường Ca nhớ lại một sự kiện đặc biệt lúc trước, tựa hồ... Giống như... Nhớ mang máng... Rừng đào kia, là hắn đốt!
Thấy Sở Trường Ca nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, Mộ Dung Vân Thư biết hắn đã nhớ lại sự kiện kia, liền cố ý nói: "Người đốt rừng đào kia hoành hành ngang ngược, rất không phân rõ phải trái thật giả, sao phải đợi người khác cho phép hay không cho phép."
Vẻ mặt anh tuấn của Sở Trường Ca vặn vẹo một chút, lại giống lò xo khôi phục như thường, lãnh khốc nói: "Chỉ có thể nói tại hắn vô dụng."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy còn cười rộ lên, thầm nghĩ: tất cả mọi người giống chàng chẳng lẽ rất hữu dụng sao.
*
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Vân Thư đang trong mộng đẹp, chợt nghe bên tai có tiếng vang đinh đinh đang đang, giống như tiếng nước chảy qua cầu nhỏ. Mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nho nhỏ, cầm hai chiếc đũa bạc gõ gõ bên tai nàng, nhìn biểu tình bé hứng trí bừng bừng, hẳn là rất hưởng thụ loại trò chơi này.
"Chơi vui lắm sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
Sở Mộ Dung gõ rất nhập tâm, nghe giọng mẫu thân lập tức thu hồi chiếc đũa, nói: "Cha nói lúc mẹ ngủ không thể ở bên cạnh nói chuyện."
"... Cho nên con dùng hai chiếc đũa chế tạo tạp âm đánh thức mẹ?"
Sở Mộ Dung gật đầu, "Tỉnh là có thể nói chuyện."
Mộ Dung Vân Thư lại một trận không nói gì, không nề hà thở dài: "Con có lời gì muốn nói?"
"Dạ." Sở Mộ Dung lập tức đem hai chiếc đũa thả lại trên bàn, sau đó chạy đến bên giường, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Nghe nói cha phải làm hoàng đế, đúng không?"
"Con nghe ai nói?"
"Nhiếp thúc thúc. Thúc ấy còn nói chờ sau này con lớn lên, cũng sẽ làm hoàng đế."
Nhiếp Thanh này! Trong lòng Mộ Dung Vân Thư rủa lớn, trên mặt lại cười khanh khách, nói: "Làm hoàng đế mệt chết mệt sống lại không thu được gì, không có lời. Mua bán không có lời, chúng ta không làm."
"Nhưng Nhiếp thúc thúc nói, chờ khi con làm hoàng đế, tất cả mọi người sẽ nghe lời con nói. Con thích người khác nghe lời con nói." Sở Mộ Dung nói.
"Muốn người khác nghe lời con nói, không nhất định phải làm hoàng đế." Mộ Dung Vân Thư nói: "Cha và mẹ không là hoàng đế, không phải người khác cũng nghe lời chúng ta nói sao? Hiện tại dù hoàng đế là hoàng đế, lại không ai nghe lời hắn nói. Chờ sau khi con lớn lên, võ công cao, kiếm nhiều tiền hơn, người khác sợ con, có việc cầu con, tự nhiên sẽ không chống đối con."
Sở Mộ Dung cái hiểu cái không gật đầu, "Con biết rồi."
"Đã biết thì đi chơi đi. Giúp mẹ đóng cửa lại." Mộ Dung Vân Thư nói.
Sở Mộ Dung kỳ quái nháy mắt mấy cái, "Mẹ còn buồn ngủ sao?"
"Ừ."
"Mặt trời đã muốn lên đến đỉnh đầu." Sở Mộ Dung cảm thấy rất kỳ quái. Mẹ rất ít khi ngủ nướng, hôm nay bị sao vậy?
Trong lòng Mộ Dung Vân Thư đại 囧, trên mặt lại như trước vô cùng bình tĩnh, nói: "Tối hôm qua nói chuyện phiếm với cha con, ngủ muộn."
"Nhưng cha thức dậy rất sớm!"
"Cha con là nam nhân, không giống." Trong giọng nói của Mộ Dung Vân Thư lộ ra chút hận ý, ghen tị cùng hâm mộ.
"Dạ." Sở Mộ Dung gật đầu, bỗng nhiên khóe mắt nhoáng lên một cái, liếc đến cổ mẫu thân, lập tức biến sắc, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến tranh, "Mẹ, trên cổ mẹ sao lại bị thương?"
Thương? Bị thương gì? Mộ Dung Vân Thư ngây ngốc, rất nhanh liền bừng tỉnh đại ngộ, xấu hổ tột cùng. Nàng phải giải thích thế nào bây giờ? Không thể nói đây là tối hôm qua lúc nói chuyện phiếm với cha con mà lưu lại chứ?
"Mẹ, có phải cha đối xử tệ với mẹ hay không?" Vẻ mặt Sở Mộ Dung bình tĩnh hỏi.
Mộ Dung Vân Thư dám khẳng định, chỉ cần nàng gật đầu một cái, Sở Mộ Dung lập tức sẽ đi tìm người nào đó tính sổ. Vì thế, Mộ Dung Vân Thư không chút do dự, gật đầu thật mạnh. (^^)
Nhìn Sở Mộ Dung lòng đầy căm phẫn lao ra cửa, Mộ Dung Vân Thư vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười. Loại vấn đề này, nên giao cho nam nhân giải quyết.
*
"Cha, vì sao cha khi dễ mẹ?"
Khi Sở Trường Ca nghe Sở Mộ Dung chất vấn, ước chừng ngơ ngốc nửa giây mới phản ứng lại. "Ở đâu mà con nghe được mấy lời điên khùng này?" Hắn có khi dễ chính mình cũng sẽ không khi dễ nàng.
Sở Mộ Dung nói: "Con nhìn thấy. Trên cổ mẹ có một vết bầm. Mẹ nói là cha làm."
Trên cổ có vết bầm? Sở Trường Ca kinh ngạc một chút, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm qua, lúc này con ngươi đen nhíu lại, nở nụ cười đặc biệt ái muội.
"Cha khi dễ mẹ mà còn cao hứng như vậy!" Sở Mộ Dung trừng lớn mắt nói.
Sở Trường Ca nói: "Cha không khi dễ mẹ, sẽ không có con."
"Vì sao?"
"Chờ sau khi con lớn lên tự nhiên sẽ hiểu được."
*
Từ sau đêm chúng đại thần bức Sở Trường Ca đăng cơ không thành, cơ hồ mỗi ngày bọn họ đều đến Mộ Dung phủ bái phỏng. Nói cho hay là: thuyết phục. Nhưng trong mắt Mộ Dung Vân Thư, căn bản chính là đến ăn chực uống chực.
Bởi vì cửa thành vẫn đóng chặt, dân chúng thành Kim Lăng đã bắt đầu xôn xao. Lại không biết là ai phát ra lời đồn, nói cửa thành đóng chặt là vì Mộ Dung phủ đắc tội với triều đình. Dân chúng bất mãn với Mộ Dung phủ càng ngày càng sâu.
Một ngày này, các đại thần lại đăng môn bái phỏng. Đi đầu là Lưu lão tướng quân.
Nghe Tiền tổng quản báo, Mộ Dung Vân Thư chỉ nói một câu, "Hầu hạ trà rượu chu đáo."
"Dạ!" Tuy rằng Tiền tổng quản thường xuyên không thể lý giải lời nói của tiểu thư nhà mình, nhưng một câu này hắn nghe hiểu được. Trà rượu chu đáo đều là chiêu thức hại thân, xem xương cốt của mấy ông lão đó có thể chống đỡ bao lâu. Quan trọng nhất là, tiểu thư chưa nói đãi cơm. Đói bụng, tự nhiên sẽ tan.
Quả nhiên, không sai với dự liệu của Mộ Dung Vân Thư, còn chưa tới buổi trà chiều, chúng đại thần liền đói đến nỗi ngực dán vào lưng, tiêu sái đi ra, tan mất. Chỉ có Lưu lão tướng quân còn cứng rắn chống cự.
Lưu lão tướng quân này là người cố chấp nhất trong nhóm đại thần đi thuyết phục. Mỗi ngày đều như kẻ xấu, chết sống cũng không chịu đi, phải ra lệnh ba người Đông Nam Tây mới có thể đưa hắn "dời" ra ngoài cửa.
"Trốn tránh không gặp cũng không thể giải quyết vấn đề." Nhiếp Thanh nói.
Mộ Dung Vân Thư không hờn giận nhíu nhíu mày, không nói tiếp.
"Ta biết Sở Trường Ca không muốn làm hoàng đế, nhưng hiện tại quốc gia đang hết sức nguy nan, thỉnh hắn lui nhường một bước, coi như là quên mình vì người."
"Những lời này hẳn là ngươi nên đi nói với chàng."
"Ta và hắn không thể nói chuyện với nhau." Nhiếp Thanh nói là lời thật. Hắn và Sở Trường Ca đối thoại, vĩnh viễn chỉ dừng lại ở một trình độ ——
"Hoàng..."
"Ta không có hứng thú làm hoàng đế."
"Nhưng..."
"Ngươi có thể đi rồi."
"Hoàng..."
"Người tới, tiễn khách."
"Chờ..."
Sau đó, Nhiếp Thanh đã bị ba người Đông Nam Tây "Thỉnh" ra cửa.
----
Hôm nay biết Sở Trường Ca có việc phải ra ngoài, Nhiếp Thanh mới đến tìm Mộ Dung Vân Thư. Hắn biết rõ, thuyết phục Mộ Dung Vân Thư chẳng khác nào thuyết phục Sở Trường Ca. Hắn rõ ràng biết được riêng việc thuyết phục Mộ Dung Vân Thư cũng không phải chuyện đơn giản. Nhưng ít ra, trước mặt nàng, hắn còn có cơ hội nói chuyện.
"Coi như là vì người trong thiên hạ, xin hãy suy nghĩ."
"Nghe nói ngươi muốn cùng Phượng Linh thành thân?" Mộ Dung Vân Thư nói sang chuyện khác.
"Ngoài Sở Trường Ca, không ai có thể đảm đương gánh nặng này." Nhiếp Thanh hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, giống như không nghe thấy lời Mộ Dung Vân Thư nói.
"Chuẩn bị tốt sính lễ cầu hôn chưa?"
"Tuy rằng Dạ đế Hoa Dạ Ly và Thiên đế Hoa Thiên Thành đều là huyết mạch hoàng tộc, nhưng bọn hắn đều chống lại tiên đế Thần Võ hoàng đế. Hơn nữa bọn họ đều có thần tử của mình, một khi trở thành chủ của Hoàng thành, tất nhiên sẽ thay máu. Đến lúc đó triều đình sẽ không có chốn dung thân cho cựu thần như chúng ta."
"Ta đoán Phượng Thành nhất định sẽ không dễ dàng đáp ứng lời cầu hôn của ngươi."
"Chỉ có Sở Trường Ca mới thích hợp tiếp quản Đại Nghiệp Vương Triều. Tính hắn trời sanh lãnh khốc, ra tay dứt khoát, làm việc mạnh mẽ vang dội, là một vương giả trời sinh. Mà tính ngươi lại trời sanh thiện lương, có ngươi làm hoàng hậu, hắn sẽ không trở thành bạo quân."
"Nếu Phượng Thành không đồng ý, ngươi nên mang Phượng Linh bỏ trốn."
"Hắn là tia hy vọng cuối cùng của Đại Nghiệp Vương Triều. Hắn cũng là con cháu hoàng tộc, chẳng lẽ lại nhẫn tâm nhìn thấy vạn năm cơ nghiệp của tổ tiên hủy hoại trong chốc lát?"
Gà đồng vịt giảng, ông nói gà bà nói vịt, chính là loại tình hình này.
Bỗng nhiên, một tờ giấy trắng bay vào, dừng trong tay Mộ Dung Vân Thư.
Tay Mộ Dung Vân Thư mở tờ giấy ra xem, khi bút tích quen thuộc ánh vào mi mắt, mặt nhăn mày nhíu liền giãn ra.
Núi Hoa Đà tặng cho ngươi. Bút tích của Phượng Thành tràn ngập không cam lòng.
Mộ Dung Vân Thư không nghĩ cũng biết, người nào đó lại ức hiếp lương dân.</tbody>