Nhàn Thê Đương Gia

Chương 52: Xuất Hiện Nóng Bỏng



Editor: Ngọc Nhi

Thất Nhàn đang muốn xoay người. Phía sau có thanh âm nói nhỏ “Không cần quay đầu, để tâm vào chính mình.”

Thiết! Thật đúng là cẩn thận. Thất Nhàn bĩu môi. Vẫn là nam nhân này hôm nay không mang mặt nạ, sợ nàng thấy diện mạo thật của hắn sao?

Bất quá nàng không hiếu kỳ, vẫn bảo trì tốt khoảng cách. Cho dù có đem diện mạo Dực Vương đưa lên trước mắt nàng, nàng cũng lựa chọn nhắm mắt. Biết nhiều chuyện, chính là trêu chọc vào họa sát thân.

“Dực Vương điện hạ, chúng ta thật là hữu duyên.” Thất Nhàn cố tỏ ra vẻ không có chuyện gì. Cái gọi là duyên phận viên phân, viên đại tiện mà thôi (TT: ặc bẩn quá). Ở chỗ này đều có thể gặp gỡ, quả thật là nàng đi đại tiện mà cũng gặp phải “Ngài cũng đến phong thành xem tuyển mỹ nữ sao?”

“Thích cô nương thật là có tài dự đoán.” Hách Liên Vân Lẫm không để ý đến vấn đề nhàm chán của Thất Nhàn, chính mình chuyển đề tài “Miêu y tuy là tộc phụ thuộc vào ta, nhưng ở quanh trong tộc, cũng giữ chức vị rất lớn. Nếu có thể mượn sức Miêu Y, quả thật đối với chúng ta rất có ích.”

A? Thất Nhàn thấy mây đen bay đầy trên đầu. Nam nhân nhày có phải bị lợi ích làm mờ mắt hay không? Nàng đối với Miêu y không có hứng thú. Nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ lợi dụng Tiểu Hắc Quy.

Hơn nữa nam nhân này đối với việc nàng đi chung với vương tử Miêu Y biết rất rõ, xem ra đối với hành tung của nàng đã nắm trong lòng bàn tay, kết quả như tôn ngộ không mãi mãi chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật tổ như lai. Nội tâm Thất Nhàn liền uất nghẹn.

“Thích Huyền không có nghĩ nhiều như vậy.” Trong lời nói mang theo mùi vị không thoải mái.

“Vậy ngươi theo chân bọn họ làm cái gì?” Trong thanh âm của Hách Liên Vân Lẫm có bất mãn cùng không kiên nhẫn “Cô Nương chớ quên lời hứa giữa chúng ta.”

Thất Nhàn lại buồn bực. Cái gì lời hứa đối với mà mình mà nói đã vô cùng xa, cố tình lại đem nam nhân này cột lên trên người mình. Rõ ràng là chuyện của Dực Vương và Lôi Phong Quân, dựa vào cái gì mà nhắc đến nàng?

Nếu hiện tại nàng nói ra nàng không đồng ý, tất cả chuyện này là sự tình nguyện một phía của Lôi Dã. Náng có thể bị nam nhân âm trầm này loại bỏ hay không?

“Thích Huyền không dám vọng tưởng.” Thất Nhàn bị bức phải mở miệng. Nàng ngược lại muốn quên mà không được, đây không phải là ông trời cố ý để hắn nhắc nhở bên tai nàng sao?

“Bổn vương liền không quấy rầy cô nương ngắm người đẹp. Hy vọng cô nương có thể tận tâm tận sức làm việc cho bổn vương. Việc của vương tử Miêu Y xin làm phiền cô nương. Cáo từ!” Thanh âm ngày càng nhẹ, cho đến khi hòa tan vào không khí.

Lúc này Thất Nhàn mới quay đầu, năm nhân kia đã sớm như ngọn gió, đến vô ảnh đi vô tung.

Đau đầu a đau đầu a, Hách Liên Vân Lẫm có thể biết hành tung của Tiểu Hắc Quy, thì sợ là Hứa Thượng Dương cũng có thể biết được. Dọc theo đường đi này e rằng không yên ổn. Hiện tại nàng có nên kéo Tiểu Quy chạy trốn không?

“Im lặng! Mọi người im lặng!” Trên đài truyền đến một âm thanh mượt mà.

Đám người ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại rất nhiều.

Thất Nhàn vừa vươn mắt liền thấy, đúng là lão giả mắt mờ không biết phân biệt tốt xấu giữ chặt Tiểu Hắc Quy. Bên cạnh bàn còn ngồi một vài nhân vật tựa như giám khảo.

Cổ họng lão giả thanh thanh nói tiếp “ Hôm này là ngày Phong thành chúng ta tuyển hoa khôi đại tái mỗi năm một lần. Nói vậy mọi người chờ đợi đã lâu, Mỹ nhân này, không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài, lại phải có đức, ngôn, hành đều phải đẹp. Cho nên hôm nay thành chủ ta vì trận đấu hôm nay đã thiết lập vài thử thách, hy vọng tuyển ra được mỹ nhân trong ngoài đều đẹp. Lời nói nhiều thêm thì càng thừa thải, ta chỉ nói một câu, Phong thành tuyển mỹ đại tá—–hiện bắt đầu!”

Pháo vang lên, tiếng vỗ tay vang lên, tiếng hoan hô vang lên.

Lão giả phất tay, ý bảo im lặng “Hiện tại, chúng ta liền tiến hành vòng thứ nhất, đi~ Cái gọi là đi, chúng ta chủ yếu khảo sát hành vi của nữ tử. Phía dưới xin mời nhóm nữ đầu tiên lên đài!”

Dưới trường dĩ nhiên bắt đầu xao động, mọi người đều ngóng về phía sau, kiễng chân nhìn vào bên trong.

Bên cạnh đó, sáu cô gái dáng đi thướt tha yểu điệu, nhanh nhẹn bước ra giữa sân.

Khóe miệng các cô gái mỉm cười. Lúm đồng tiền kia, sáng lạng có, ngượng ngùng có, dịu dàng có. Tư thái kia, lại tao nhã không thôi, hai tay miết khăn, để nhẹ trước ngực, bước đi nhẹ nhàng, toàn bộ bước chân chỉ trong vòng 0.05 centimet.

Một đám xuất hiện đều là người hào phóng, ôn nhu lịch sự tao nhã, mặc kệ bộ dáng như thế nào, khí chất này, quả thật là có vốn liếng để làm mỹ nhân.

Chờ mấy người chấm điểm, Thất Nhàn xem xét cẩn thận, làm sao chỉ có vài người này? Tiểu Hắc Quy đâu? Hắn không phải bị bắt đi sao?

Còn đang nghi hoặc, thì hậu trường thất thểu ngã ra một mỹ nhân áo vàng quần lụa. Thất Nhàn nhìn chăm chú, hắn chính là Tiểu Hắc Quy?

Không đợi Thác Bạt Quy đứng vững, hậu trường lại bay ra một loạt tuyên bố, hướng đến chỗ hắn mà đến. Thất Nhàn không nhịn được da mặt co rút vài cái, Tiểu Quy sao lại xuất hiện khác lạ thế?

Trước không nói Thác Bạt Quy xuất hiện bằng phương thức không giống người khác, chỉ nhìn bộ dáng hắn mặc bộ đồ, bất giác Thất Nhàn bị hắc tuyến che kín trán.

Chỉ thấy xiêm y vai trái của Thác Bạt Quy lộ ra một mảng cánh tay, lộ ra da thịt đầu vai trắng noãn cùng thấy được xương quai xanh. Phối hợp với ánh mắt mê mang của Thác Bạt Quy, ánh mắt thất thần, lại có mỵ hoặc, làm cho trong lòng mọi người ngứa ngáy.

Mọi người phía dưới nhất thời sửng sốt, ánh mắt nhìn chăm chú tập trung trên người Thác Bạt Quy. Vài dây sau, tiếng hô vang lên, đám người phía dưới sôi trào.

Tuyển mỹ đại tá cho tới bây giờ đều là nhìn thấy tiểu thư khuê các, tao nhã, đều cảm thấy giống nhau không thể phân biệt. Có bao giờ chứng kiến tràn diện nóng bỏng thế đâu. Một cái mỹ nhân như vậy, có thể nào không hào hứng cùng kích động, huyết mạch sôi trào. Nhất là bọn nam tử, dĩ nhiên là nhiệt huyết sôi trào. Có mấy người phía trước chảy máu mũi. (NN: kinh khủng ko….~.~)

Khóe miệng Thất Nhàn co rút, định lực của cổ nhân công nhận là kém. Tiểu Hắc Quy rốt cuộc là bị chuyện gì kích thích đi, cư nhiên lại lựa chọn phương thức xuất hiện như vậy?

Bất quá phương thức này, chậc chậc đủ cường hãn~ Nhìn mọi người trong sân liền biết.

Thác Bạt Quy cũng đứng ngốc vài giây, nháy mắt hóa bị hóa đá. Hắn là một nam nhân, vì cái gì lại bị chộp đi thi tuyển hoa khôi đại tái?

Nữ nhân kia còn chưa cứu hắn~ Hơn nữa cũng không thấy bóng dáng Quân Nghị! Quân Nghị chắc chắn là bị nữ nhân kia khuyến khích, nếu không lấy tính tình Quân Nghị, tất nhiên sẽ tiến đến.

Hắn là vương tử của Miêu Y, làm sao có thể cùng nữ tử tranh giành ai đẹp hơn, truyền ra ngoài chẳng phải làm người khác chê cười sao?

Hắn muốn vụng trộm trốn, lại không nghĩ rằng lão giả kia cư nhiên là thành chủ Phong thành, thủ hạ tự nhiên sẽ khô dễ dàng cho hắn rời đi.

Rối rắm mãi, hắn tự nhiên sẽ không nghe lời. Không nghĩ tới lão mụ tử phía sau gọi hắn đi ra. Trong lúc do dự, quần áo bị rớt không nói, còn bị lão mụ tử đạp ột cước đi ra.

Chờ tới thời đểm hắn phản ứng, đã đứng trên đài.

Hắn thật mất mặt.

“Ngươi….Ngươi….” ngón tay Phật Di Lặc thành chủ chỉ chỉ, khóe mắt gân xanh muốn bạo động, ngươi nửa ngày, là không thể nói lên một câu hoàn chỉnh. Hắn chủ trì hoa khôi đại tá nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có mỹ nhân không biết chuyện như vậy, cư nhiên ở trước công chúng….Thật sự làm lão nhân gia xấu hổ không nói nên lời! Biết Cố nha đầu này thật sự ham chơi, làm sao có thể làm ra trường hợp này?

Thất Nhàn giương mắt nhìn lão giả, có điểm lo lắng lão nhân già này có thể hay không nhất thời khó thở huyết áp tăng cao…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv