Nhàn Thê Đương Gia

Chương 161: Phiên Ngoại 9: Nhà có Thư ngốc (3)



Edit: Trang tỷ Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Đang lúc ta cố ý quẹo Đông quẹo Tây vòng vèo cong queo ở Vân Thành rồi mới tới Chiến gia, vốn tưởng rằng đã bỏ rơi được tên ngốc đó, nhưng lời dự liệu của Thất Nhàn còn chưa dứt, hắn đã liền xuất hiện. Ta tránh hắn, đi về phía phòng khách hậu viện, thậm chí nhất thời nóng lòng, quên mất ta đây “mới tới chiến gia”, hẳn không biết đi đường mới đúng.

Ta dặn Thất Nhàn không được tiết lộ hành tung của ta cho Thư ngốc.

Nhưng tên ngốc đó lại xuất hiện trong phòng khách Chiến gia vui vẻ uống trà ăn điểm tâm trước mặt ta, khi đó ta liền biết mình bị nữ nhân kia “bán đứng” rồi.

Ta chỉ vào hoàng hôn bên ngoài nặng nề buông xuống, cố ý nói: “Thư ngốc, đêm đã khuya, cô nam quả nữ, chung một phòng, ngươi không sợ người bên cạnh nói xấu sao?”

Tên ngốc đó quả nhiên vẻ mặt thẹn thùng ửng đỏ, liên tục lui về phía sau vài bước, mới nói: “Hải Đường, ngày mai ta sẽ về Doanh thành. Thích muội xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng nhất định phải chiếu cố nàng ấy cho tốt.”

Ta vừa nghe, liền tức giận. Nghĩ đến, ngốc tử này nửa đêm đặc biệt tới tìm ta, chính là vì Thất Nhàn sao?

“Mới phát tang Chiến đương gia, không phải cơ hội tốt cho ngươi thừa dịp chỗ hở mà mà xen vào sao? Ngươi sao không lưu lại, tự mình chiếu cố nàng cho tốt? Ta với ngươi rất thân thuộc sao? Ngươi sao lại yên tâm đem người ngươi yêu phó thác cho ta?” Ta nghiến răng nghiến lợi nói như thế.

Ta nghĩ, lúc đó giọng của ta hẳn là cực kì âm dương quái khí. Mặc dù cảm thấy thật phỉ nhổ đối với ghen tuông phát ra từ mình, nhưng ta cuối cùng không đè nén được, bạo phát.

Trong nhà nhất thời không có âm thanh, chỉ còn lại tiếng hít thở của ta cùng với ngốc tử, giao hòa.

Ta ngẩng đầu, tên ngốc đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta, làm ta cả người sợ hãi.

Ta nghiêng mặt đi, trong lòng vẫn như cũ không ngừng ghen tuông: “Nhìn ta làm gì? Ta nào có đẹp như Thích muội của ngươi?”

Tên ngốc đó lúc này mới nghiêm túc nói: “Hải Đường, sao có thể tự coi nhẹ mình? Huống chi chỉ là bề ngoài mà thôi, không cần quan tâm như vậy.”

Ta trong lúc nhất thời dở khóc dở cười. Người nào cùng hắn thảo luận vấn đề bề ngoài?

Chỉ nghe ngốc tử nói: “Ta xem Thích muội là muội muội. Nàng là vị hôn thê của ta, ta đem muội muội giao cho nàng chiếu cố, tương đối yên tâm.”

Ta ngạc nhiên, vốn muốn phản bác lúc này vô thanh vô tức tiêu hóa lời kia.

Một câu nói, không chau chuốt, không tuyệt hảo. Chỉ đơn giản “Ta yên tâm” , liền nói hết tín nhiệm của hắn sao?

Từ nhỏ, ta đã biết trách nhiệm cùng nhiệm vụ của mình —— báo thù cùng tranh thượng vị. Ca ca đem ta giao cho người đặc biệt rèn luyện võ công cùng năng lực.

Ta nhìn thấy, đều là những nhân vật cực kì cơ trí tinh anh, trong bụng chứa âm mưu dương mưu, cho dù sáng láng vui vẻ như Cố Thanh Ảnh, thì cũng không phải là nhân vật một trong ngoài như một.

Từ đó về sau, ta quanh năm trông coi điều tra hệ thống Dực Vương Phủ, tiếp xúc, càng nhiều nhân vật tâm tư không rõ ngầm hành động.

Ta chưa từng gặp qua người tâm tư đơn giản như vậy? Tất cả ý nghĩ toàn bộ đặt trên mặt, hoàn toàn không cần mất công suy đoán.

Nhất thời, trong nội tâm ta sáng ngời lên.

Ta biết, ngốc tử này đối với Thất Nhàn đã sớm không có ý nghĩ. Ngày đó, hắn đem tấm bài đoàn tụ vứt vào hồ, cũng đem đoạn tình này cảm mai táng. Đây là ta tận mắt nhìn thấy, sao ta lại không rõ?

Hắn thật thà như vậy, ngay cả nói cũng sẽ đỏ mặt, đương nhiên lời nói ra là lời trong lòng suy nghĩ.

Chẳng qua, nhìn thần sắc tên ngốc đó đối với Thất Nhàn có chút khẩn trương, trong lòng tiểu nữ nhi ta lại bắt đầu khó chịu. Ta cố tình gây sự một phen chỉ là muốn ngốc tử đem tâm tư chuyển dời đến trên người ta, muốn cho ngốc tử biết ta ghen tị.

Đáng tiếc, ta sai lầm rồi. Ngốc tử sao có thể là người bình thường? Hắn cổ hủ như vậy sao hiểu loại tâm tư này của tiểu nữ nhân?

Nhìn Thư ngốc trước mặt kia mặc dù xinh đẹp dị thường song cũng có nề nếp, khóe miệng ta lộ ra ý cười yếu ớt, đột nhiên cảm thấy chút tâm tư kia của mình thật buồn cười: “Ngươi ngốc tử này, thật đúng là khó làm cho người ta tức giận a!”

Thư ngốc ngu ngơ một chút, không biết tại sao thái độ của ta thay đổi to lớn như vậy, vẻ mặt khó hiểu, gãi đầu, không biết vì sao.

Hắn lúc này, trông càng ngốc.

Ta không nhịn được “Xì” cười ra tiếng. Trong nhà toàn nhân vật khôn khéo, thêm một Thư ngốc như vậy, cũng thú vị.

Từ đó về sau, hoàng thất Thiên diễm liền xảy ra liên tiếp sự kiện, căn bản không có thời gian cho nhi nữ tình trường, ta cùng với Thư ngốc từng người nắm giữ nhiệm vụ của mình.

Hắn là quân sư của Lôi Phong quân, trên thực tế là người bàn bạc của Dực Vương. Dù sao, ai có thể hoài nghi, một công tử khiêm tốn như vậy, lại là đứng đầu “Quân phản loạn”?

Ta cũng từng hỏi qua hắn, vì sao phải giúp quân đội kia.

Hắn đáp: “Bắt đầu chỉ vì cần nhân nghĩa, sau coi như là giúp Thích muội, sau nữa. . . . . .” Hắn dừng lại, cười không nói.

Cái loại nụ cười ôn nhuận đến tận cùng này làm cho tim ta nhất thời nhảy lên.

“Vì ngươi!” Nhìn nụ cười của hắn, giống như đã trải qua thiên thượng nhân gian, ta nghe đến thanh âm của hắn như từ trên trời cao truyền tới, xuyên qua màng nhĩ, tiến tới đáy lòng.

Ca ca cùng Thất Nhàn như vậy, tình cảm sinh tử tùy tướng không phải là ai ai cũng có.

Tỷ như, Thư ngốc loại cá tính nguội này làm không được hứa hẹn kịch liệt như vậy, nhưng hắn chỉ một câu đơn giản lời, liền có thể thổ lộ rõ chân tình của mình, liền có thể khiến nội tâm ta cảm kích không thôi.

Hắn một câu “Vì ngươi”, ta liền hiểu tình ý trong đó của ngốc tử này. Nếu không phải như thế, hắn sao nguyện ý bỏ qua thân phận cùng cuộc sống bình thường, bỏ qua hạnh phúc cùng tương lai an ổn, mà cuốn vào trận chiến sặc mùi khói súng cùng hắn không liên quan này ?

Ta nghĩ, ngốc tử như vậy, ta nếu bỏ qua, hẳn sẽ hối hận cả đời đi.

Rồi sau đó hai năm rưỡi, ca ca cùng Thất Nhàn náo động Kinh Đô, mang theo chúng ta trở về Nam Cương, ngoài mặt coi như là trải qua cuộc sống an ổn.

Thất Nhàn đã từng đề nghị ta cùng với Thư ngốc thành hôn, dù sao trì hoãn mấy năm, tuổi của ta cũng coi như không nhỏ.

Nhưng ta biết, vẫn chưa tới thời cơ. Chưa chân chính ổn định một khắc, ta gả cho Thư ngốc, gia tộc Thư ngốc sẽ gặp thêm một phần nguy hiểm.

Thư ngốc chỉ nói không sao, hắn sẽ nghĩ biện pháp chu toàn.

Ta hiểu, hắn chẳng qua không muốn ta bị ủy khuất, không muốn ta không danh không phận.

Tâm tư ngốc tử, chính là đơn giản như vậy, cũng làm ấm áp lòng người.

Hắn thật lòng đối với ta như thế, ta dĩ nhiên không thể để hắn bởi vì ta gặp nguy hiểm.

Hôn sự, do ta không đồng ý bị gác lại.

Ngốc tử cho là ta còn chưa tiếp nhận hắn, hơn nửa đêm chạy đi tìm Thất Nhàn xin cố vấn, tự nhiên bị ca ca ta trong mắt không chịu được có nam nhân đứng bên cạnh Thất Nhàn kia đạp bay ra ngoài.

Thất Nhàn lắc đầu, bất đắc dĩ nói với ta: “Muội hay là cùng tên ngốc đó nói rõ ràng đi. Nếu không xét theo tính cách thật thà của hắn, hắn thật rất khó suy nghĩ cẩn thận.”

Ta nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không nói cho Thư ngốc biết tại sao cự tuyệt hắn. Ta chỉ muốn dùng phương thức của chính ta thương hắn, bảo vệ hắn cho tốt.

Năm thứ nhất Ung Hòa, ta cùng với Thư ngốc cuối cùng kết thúc câu chuyện truy đuổi dài đến năm năm.

Ca ca gả ta cho Thư ngốc.

Ngày đó, đủ loại quan lại tới, phi thường náo nhiệt.

Phụ thân không muốn ở trước mặt mọi người hiện thân, liền do ca ca cùng Thất Nhàn, huynh trưởng là cha, trưởng tẩu là mẫu ngồi trên vị trí cao đường.

Cách lụa mỏng màu đỏ, ta hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt tên ngốc đó nóng bỏng cùng hưng phấn.

“Nhất bái thiên địa!”

Khom lưng lạy, tai ta nghe được mọi người sách sách khen ngợi nói xứng đôi. Nhẹ nhàng cười một tiếng, trong lòng vui sướng vô hạn.

“Nhị bái cao đường!”

Ca ca cùng Thất Nhàn khẽ tránh thân thể sang bên cạnh, chúng ta lạy về phía phụ thân sau bức màn che.

“Phu thê giao bái!”

Ta chuyển hướng Thư ngốc, nụ cười thật sâu dâng lên. Sau một lạy này, ta chính là thê tử chân chính của Thư ngốc. Từ nay về sau, mưa gió làm bạn, bất ly bất khí.

Đang lúc ta đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, thình lình nghe xung quanh một trận cười.

Ta không rõ ngẩng đầu, xuyên thấu qua Hồng sa, nhìn thấy tên ngốc đó lại chổng mông hướng về phía ta, mà chính diện, Tiểu Ái Nhàn thở dài thật sâu.

Ta ngạc nhiên, thật không có lời nào để nói. Ngốc tử này, sao có thể ngốc đến trình độ như vậy?

Chỉ nghe tiểu Ái Nhán gian trá cười nói: “Dượng miễn lễ. Lễ nghi tân hôn như thế, chất nhi thật là chịu không nổi.”

Tiếng cười chung quanh càng lớn. Trong đó, Cố Thanh Ảnh là cố ý. Tên kia, hoàn toàn là đến để chế giễu. Hắn không thấy trò mèo trong đêm tân hôn mình thì nội tâm rất khó chịu.

Ngốc tử lúc này mới ngẩng đầu. Ta dám khẳng định, mặt hắn tất nhiên là đỏ bừng.

Cũng may hỉ nương cơ trí, vội vàng hô: “Đưa vào động phòng!” Lúc này ta thoát khỏi biến thành trò cười.

Ta ngồi trên giường treo đầy rèm đỏ, đợi chờ tân lang quan. Trong nội tâm kích động vui mừng không cần nói cũng biết.

Hết thảy hình ảnh trải qua cùng Thư ngốc, hiện lên trước mắt.

Thời gian chờ đợi chờ cũng ngọt ngào đến cực điểm.

Không biết bao lâu, Thư ngốc say khướt được tiến vào.

Ta biết, những người bên ngoài ồn ào muốn nháo động phòng, hẳn đã bị Thất Nhàn ngăn lại. Rút kinh nghiệm hôn lễ Cố Thanh Ảnh kia, ta rõ ràng tầm quan trọng của Thất Nhàn, nếu không với thủ đoạn của nàng, không chừng lần động phòng này lại gây ra bao nhiêu chê cười nữa. Vì vậy ta chấp nhận bị Thất Nhàn chê cười từ sớm mà nhờ cậy nàng cho qua cửa ải động phòng này.

Thư ngốc nâng khăn che mặt của ta lên, chỉ chăm chú nói câu: “Hải Đường, nàng thật đẹp.”

Ta cười, ngốc tử này, áo choàng đỏ tươi cộng thêm say rượu mà hai tròng mắt mơ màng làm cả người hắn càng thêm yêu mị dị thường, vẻ dẹp mạnh mẽ khỏe mạnh, đủ khiến bất kỳ một nữ nhân nào thấy đều ghen ghét đến điên cuồng. Thế nhưng hắn lại không tự biết.

Mà người này, lại là của ta!

Ta đưa tay ra, giúp Thư ngốc cởi xiêm y. Nếu để cho ngốc tử này tự mình làm, sợ không biết là lề mề đến khi nào.

Ngốc tử năng lực tự kiềm chế rất mạnh, không phải ngày thứ nhất ta biết. Dĩ vãng cho dù say rượu, hắn cũng sẽ không mất lý trí như nam nhân bình thường. Cho nên, ngoài sự kiện xuân dược năm ấy, ta cùng với Thư ngốc trên thực tế cũng không có những thân mật khác. Cho dù ngày thường nắm tay, hôn, tất cả đều là ta chủ động , mà ngốc tử cẩn thận lễ nghi nên mỗi lần đều hối hận hồi lâu, làm cho ta có cảm giác giống như là cường bạo hắn vậy.

Đang lúc ấy thì, ngốc tử một phát bắt được tay của ta, đưa tới mép, nhẹ nhàng hôn lên.

Hơi thở nhẹ nhàng làm nội tâm ta nhất thời ngứa ngáy, chỉ đành ngơ ngác nhìn hắn. Ta cảm giác được, mặt trong nháy mắt như bị lửa đốt.

Ngốc tử này, lúc nào đã học được tán tỉnh như vậy rồi?

Ngốc tử nhẹ nhàng ôm lấy ta, ôn nhu trong mắt lập tức làm ta bị hòa tan, ta chỉ có thể cảm thấy những chiếc hôn nho nhỏ rơi xuống trên mặt, trên cổ.

Đang trong lúc mơ màng, thình lình nghe “Két” một tiếng, trong nháy mắt kéo thần trì của ta trở lại.

Nhìn theo hướng tiếng nói, thấy cửa nột thất mở ra.

Đang trong lúc ngạc nhiên, chỉ thấy ác ma thứ hai của hoàng cung Thất Thất tiểu muội một thân đỏ thẫm, đi tới đi lui, từ bên trong vội vàng đi ra, trong miệng la “Hư hư”.

Ta im lặng. Tại sao đứa nhỏ này ở trong tân phòng của ta? Hoàn hảo, nàng đi ra lúc ta còn quần áo lót, nếu không, ta cùng với Thư ngốc không phải dạy hư hài tử?

Bất quá, không khí đang tốt như thế, đã bị nha đầu này phá hư! Ai!

Thất Thất tiểu muội che mông, chạy tới, giương con ngươi vô tội, kéo áo Thư ngốc.

Thư ngốc phục hồi tinh thần, bất đắc dĩ ôm hài tử, lảo đảo làm cha nuôi. “Hư hư” xong, tiểu Thất thư sướng, lại muốn bò lên hộc tủ, trong miệng còn lầm bầm : “Xem cuộc vui! Xem cuộc vui!”

Khóe miệng ta co quắp , ác ma a ác ma! Có người trêu chọc di di nhà mình như vậy sao? Một tay quơ lấy tiểu tử, đưa ra ngoài cửa, giao cho thị tỳ gác đêm bên ngoài.

Nhắm mắt đóng cửa, Thư ngốc liền từ phía sau ôm ta, tiếp tục chuyện lúc trước chưa xong.

Nụ hôn thật sâu, nhiệt tình vừa bị tiểu Thất làm gãy lập tức thăng hoa.

Y phục rơi đầy trên đất, cho đến tận giường.

Nằm vật xuống trên ga giường hình uyên ương bằng gấm, trong mắt của ta, chỉ còn lại có cái khuôn mặt đỏ hồng của nam nhân này.

Hô hấp dồn dập. Ta thậm chí thấy trong mắt nam nhân ngày thường luôn giả hồ đồ đầy tình dục.

“Khụ khụ, giường này sẽ không sụp chứ?” Một tiếng cười nói đột nhiên chen vào, làm cho ta vốn đã mê loạn nhất thời tỉnh táo lại.

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ác ma số một hoàng cung đang từ dưới sàng bò ra ngoài.

Thư ngốc vội vàng xé chăn gấm, che lại cho ta.

“Chậc chậc, quá kịch liệt.” Tiểu Ái Nhàn đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, nhìn Thư ngốc một chút, nghiêm túc nói: “Dượng, Tiểu Nhàn xem dược lý nga, lao dục quá độ, không tốt cho thận đâu.”

Ta chỉ cảm thấy đỉnh đầu vô số hắc tuyến. Lao dục quá độ? “Dục” này còn chưa có “Lao” đâu, đã bị huynh muội bọn họ cắt đứt hai lần, nơi nào mà nói đến “Quá độ”?

“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Thư ngốc đã bị làm nghẹn đến kích thích nói không ra lời.

“Cút!” Trong bụng ta chỉ còn lại có một chữ này, hướng về phía tiểu tử thúi kia rống lên.

Tiểu tử vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Nga nga, ta hiểu được, cái này ta cũng học qua, di di đây là chưa thỏa mãn dục vọng, bắt nạt Tiểu Nhàn nha.”

Ta chỉ cảm giác xương cả người vang lên “răng rắc răng rắc”, quả thật là muốn bóp chết thằng bé trước mắt này.

Tiểu tử ý thức nguy hiểm cực mạnh, lùi về phía sau nhảy xuống: “Di di, dì như vậy thật là khủng khiếp, cẩn thận làm dượng sợ nha.”

Ta đẩy ra Thư ngốc trên người ra, nghiến răng nghiến lợi muốn ngồi dậy.

Tiểu Ái Nhàn lập tức cười quái dị nhảy ra phòng.

Ta nhìn về phía Thư ngốc xin lỗi: “Tướng công, những hài tử này làm ầm ĩ quá.”

Thư ngốc lắc đầu, lần thứ ba tiếp tục chuyện lúc trước.

Ta nghe nói, hôm nay lấy rượu quý bí quyết trăm năm của nội cung, tác dụng chậm nhưng hoàn hảo.

Bộ dạng Thư ngốc, là do bị kính rượu nhiệt tình.

Ngay cả như vậy, tên ngốc đó còn không quên chuyện hôm nay.

Ta cười, giao phó mình cho hắn mà trầm luân lần nữa.

Đang lúc tình trạng nguy cấp, chỉ nghe thấy một tiếng lạnh lạnh vang lên: “Ầm ĩ!”

Ta khóe mắt trực nhảy, cảm giác xấu hổ lập tức dâng lên. Người ta quen biết chỉ có một tiểu tử tiếc chữ như vàng thế này.

Nghiêng đầu, lại nhìn thấy một đôi bàn chân nhỏ từ bên trong chăn gấm dò xét đi ra ngoài.

Thư ngốc ngây người ngã xuống giường, đại khái bởi vì tác dụng của rượu, lại có chút cảm gíac muốn khóc ra nước mắt.

Đợi đem tiểu Ái Cơ đưa ra ngoài sau, vì bảo đảm không bị cắt đứt lần nữa, ta đem phòng kiểm tra một lần. Nếu lại xuất hiện chuyện này, ta sợ Thư ngốc sẽ điên mất.

Chờ ta xác định không còn ai xong, lúc này mới mị giọng nói: “Tướng công!” Lại không chiếm được bất kỳ phản ứng nào.

Bò lại giường, mới phát hiện Thư ngốc cuối cùng không địch nổi rượu kính kia, đã ngủ.

Ta buồn cười đắp chăn gấm cho hắn, lại bị hắn bắt được.

Ta theo trực giác muốn rút tay ra ngoài, lại không nghĩ rằng ngốc tử này ngủ mà lực cánh tay cũng lớn như vậy.

“Hải Đường!” Chỉ nghe ngốc tử trong mộng lầm bầm một câu.

Ta nhẹ nhàng cười một tiếng, không biết ngốc tử này ở trong mộng muốn dạy dỗ ta như thế nào.

Nghe được câu tiếp theo, ta ngây ngẩn cả người.

“Nương tử của ta!” Ngốc tử nói như thế, nói vụn vặt, khóe miệng giương lên vô ý thức ôn nhu cười.

Sau một hồi lâu, ta dán người lên ngực ngốc tử, cúi đầu đáp một câu: “Ngốc tử, tướng công của ta!”

Một câu nói, một nụ cười, nhưng chống lại được vô số lời ngon tiếng ngọt, khiến ta trầm luân ở trong tình sâu của ngốc tử không thể tự kềm chế.

Đây chính là Thư ngốc nhà ta, ta nguyện ý dùng một đời làm bạn cùng ngốc tử.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv