Nhàn Thê Đương Gia

Chương 133: Nửa đêm bày trò trong phủ Tướng quân



Edit: Chung Lys Beta: Tiểu Chi

Trong thư phòng của phủ Vương tướng quân, một mảnh tối như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.

Đột nhiên, thạch bích mở ra, từ bên trong vách tường, một cô gái thản nhiên bước ra. Đôi con ngươi hiện lên quang mang linh động, nổi bật giữa màn đêm đen.

Thư phòng, từ trước đến giờ là nơi quan trọng nhất trong phủ. Không biết là Vương tướng quân rất tự tin, hay là quá xem thường mình, lại giam mình ngay tại chỗ này, đây không phải là tạo cơ hội ình sao? Thất Nhàn thấy buồn cười.

Giẫm chận tại chỗ, Thất Nhàn để mắt mình chậm rãi thích ứng với bóng tối, nhìn khắp chung quanh một lần. Thật đúng là một chỗ đơn giản, sạch sẻ,bài biện trong phòng, trừ cái bàn là vật cần thiết ra, còn lại chỉ có sách.

Sách? Thất Nhàn gãi gãi cằm bằng ngón trỏ, có thể giấu thứ gì trong sách đây?

Nghĩ, liền đi tới phía trước giá sách, nhắm mắt lại, đặt ngón tay lên một cuốn sách, chậm rãi đi thẳng.

Một quyển, hai quyển. . . . . . Cước bộ của Thất Nhàn tùy tiện, chậm rãi di động.

Đột nhiên, ngón tay dừng lại trên một quyển sách, Thất Nhàn dừng bước, mở mắt.

Quả nhiên có điều cổ quái! Dò tới hiện tại tất cả quyển sách đều là thật dầy, sao lúc này lại là một quyển mỏng kỳ lạ?

Đảo mắt nhìn quyển sách kia, đập vào mắt, như cũ là một quyển sách thật dầy, căn bản không có bóng dáng một quyển sách mỏng nào cả.

Thất Nhàn cười khẽ, tiếp tục sờ nhẹ qua lại, ở giữa đúng là có một quyển sách nhỏ, cực không hòa hợp

Xem ra còn phải cảm tạ này bóng tối đây? Có nhiều thứ nếu là dùng mắt thường nhìn, thật đúng là tìm không ra. Thí dụ như vật nhỏ này.

Kéo ngón tay ra, dùng sức thật mạnh bới quyển sách kia ra.

Vào tay chính là một quyển sách nhỏ, cực kỳ tầm thường.

Nhìn qua giống như là người thu thập sách không cẩn thận xếp nhầm quyển sách này vào.

Nhưng là, đồ trong thư phòng Vương tướng quân, hạ nhân làm việc làm sao có thể không chú ý như vậy?

Để loạn cuốn sách nhỏ này vào, quả thật là dồn hết tâm trí.

Thất Nhàn tiện tay mở ra, trên trang sách tất cả chỉ là tên người.

Mặc dù xem không hiểu, nhưng trực giác nói cho Thất Nhàn biêys, quyển sách nhỏ này không phải là vật bình thường.

Cất kỹ nó vào trong tay áo.

Đang lúc này, ánh lửa bên ngoài đột nhiên dần dần sáng tỏ, cũng dần dần đến gần thư phòng.

Tiếp theo, là tiếng bước chân ồn ào cùng biết binh khí được tuốt ra khỏi vỏ.

Thất Nhàn trong lòng giật mình, chẳng lẽ mình bị phát hiện rồi? Vội vàng dán ở phía sau cửa, chú ý thật kỹ tình huống bên ngoài.

“Mau! Mau! Tặc nhân chạy theo hướng kia! Mau đuổi theo!” Trong đám người, không biết người nào hô một tiếng.

Hộ vệ gấp gáp đuổi theo, tiếng bước chân dần xa thư phòng. Cây đuốc càng lúc càng xa.

Thất Nhàn nhíu mày, tặc nhân? Đến tướng quân Vương Phủ để làm tặc? Chẳng lẽ là “đồng đạo” của nàng?

“Cót két” vang lên một tiếng động rất nhỏ, cửa thư phòng mở ra khe nhỏ, một bóng đen nhanh chóng đi vào.

Thất Nhàn nín thở, vẫn như cũ bị người phát hiện.

Người không quay đầu lại, trực tiếp một trảo đánh vềphias Thất Nhàn.

Người nọ trên người lẫm lẫm hàn khí, trong nháy mắt gọi Thất Nhàn nhận ra được. Thất Nhàn chỉ nhẹ nhàng dùng hơi thở thở ra một câu :”Vân Lẫm. . . . . .”

Lợi trảo lúc này đang cách cổ Thất Nhàn một phân, nghe thấy câu kia, lập tức đổi trảo thành chưởng, vòng qua cổ Thất Nhàn kéo về hướng mình.

Người tới là kẻ lòng như lửa đốt, đêm dò tướng quân Vương Phủ: Vân Lẫm.

Chỉ là không có nghĩ tới đây hộ vệ trong phủ Vương tướng quân đều được nghiêm chỉnh huấn luyện, hoàn toàn không giống với hộ vệ trong gia đình bình thường, đám hộ vệ này còn liều mạng hơn đám hộ vệ trong hoàn cung. Hắn lại là không có mục tiêu mà chạy tới nơi này tìm người. Vì vậy, mới làm cho hành tung bị phát hiện.

Một kế kim thiền thoát xác, hắn có thể tránh thoát trận thế bị đeo đuổi.

Không nghĩ tới tránh ở chỗ này lại để hắn tìm được Thất Nhàn, có thể nào không khiến hắn vui mừng?

“Sao chàng lại tới đây?” Thất Nhàn vẫn như cũ nín thở, dù sao vẫn ở trên địa bàn của người ta, cẩn thận là hơn.

“Nàng không sao chứ?” Vân Lẫm cũng đè nén hơi thở, không đáp mà hỏi ngược lại. Thấp mắt nhìn lại người trong ngực mình, vẻn vẹn một buổi tối không thấy thôi, lại cứ như là qua hồi lâu chưa thấy. Lúc trước lo lắng, lúc này thấy người chân thật, mới có thể chân chính yên lòng.

Thất Nhàn mỉm cười: “Ta làm sao có thể có chuyện?” lại hướng về phía sau Vân Lẫm. Nam nhân này, đoán chừng gấp như kiến bò trên chảo.

“Vậy chúng ta đi.” Vân Lẫm nói. Kéo Thất Nhàn, định rời đi.

Thất Nhàn vội vàng kéo hắn lại: “Không vội. Đừng đánh rắn động cỏ.” Phất tay áo, lấy ra cuốn sách nhỏ, giao cho Vân Lẫm, “Cái này, chàng hãy đưa Phượng Lai .”

“Vậy còn nàng?”

“Ta ở lại, tặng cho Vương Phủ chút niềm vui. . . . . .”

Không đợi Thất Nhàn nói xong, đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, kèm theo giọng gầm của Long Hành Phong: “Còn không tiếp tục đi lục soát!” Nghĩ đến bên trong phủ một phen đại động làm vị đại tướng quân đang trong chăn ấm nệm êm cũng bị kinh động.

Thất Nhàn vội vàng đẩy Vân Lẫm nói một tiếng: “Đi mau.” Mình thì xoay người, liền hướng tù thất sau thạch bích đi.

Vân Lẫm không có bắt được Thất Nhàn, tai lại nghe được tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, tung người, liền nhảy lên trên nóc nhà, đứng trên xà ngang.

Đại môn bị người dùng sức mở ra, tôi tớ dẫn đèn lồng ở phía trước mở đường, Long Hành Phong bước chậm rãi đi đến.

Ưng mâu ở bên trong phòng quay một vòng. Không có bất kỳ dấu vết bị động nào hết.

Lúc này mới đi tới thạch bích lúc trước, mở chốt.

Bên trong, Thất Nhàn đang nằm ở trên giường nhỏ hô hấp đều đều, ngủ say sưa.

Long Hành Phong con ngươi híp híp, xem ra nơi này vô sự. Nữ nhân này dù thông minh, có thể ở tình huống bị giam làm ra chuyện gì? Quả thật là Bắc Đường Tẫn lo lắng quá mức.

Lần nữa quét mắt một vòng nhìn nha hoàn đang ngủ gục trên bàn đá. Long Hành Phong mặt nhăn cau mày, quay về phía sau phân phó nói: “Tìm nha đầu cơ trí khác.”

Trên giường, trên mặt Thất Nhàn hiện lên nụ cười vô cùng nhẹ, có thể trách tiểu nha hoàn này sao, có trách cũng trách Tử lão đầu, nàng đã cướp được thuốc của lão. Nha hoàn tới đây có bao nhiêu cơ trí, cũng vô dụng.

Bên ngoài, nam nhân kia bày ra bộ dáng như dơi, trong mắt lóe lóe. Vận khí, thân hình như gió thổi qua, làm trò trước mặt chủ nhà, bay ra khỏi thư phòng.

Bên kia, trong cung của Nữ Đế, bởi vì Vân Lẫm một mình hành động mà xảy ra bão tố.

Phượng Lai ngạc nhiên vỗ án, nhìn về phía mấy người Cố Thanh Ảnh: “Cái gì? Hắn đến tướng quân Vương Phủ? Sao các ngươi không ngăn cản hắn?”

“Chuyện Vân Lẫm muốn làm, chúng ta làm sao ngăn được?” Cố Thanh Ảnh tức giận đáp lại.

“Đúng vậy.” Hải Đường cũng nói, “Ca ca không có trực tiếp giết hết họ cũng đã rất là lý trí.”

“Chỉ sợ đánh rắn động cỏ . . . . .” Phượng Lai xoa trán than nhẹ. Chỉ sợ trong lúc này lại có thêm sự tình gì khác, quả nhiên. . . . . .

“A? Ca!” Hải Đường đột nhiên la hoảng lên.

Trước điện nhảy vào một Hắc y nhân, không phải là Vân Lẫm còn là ai?

Cố Thanh Ảnh nhìn nhìn bên ngoài một chút, không có bóng dáng Thất Nhàn! Không có tìm được Thất Nhàn, Vân Lẫm như thế nào nhanh như vậy liền trở lại? Nghi ngờ liên tục .

“Ngươi. . . . . .” Phượng Lai đang muốn nói chuyện. Lại thấy Vân Lẫm ném tới đây một sách nhỏ, vội vàng đưa tay tiếp được, “Thứ gì?”

“Không biết.” Vân Lẫm mở miệng, “Nàng nói cho ngươi.”

Trong điện mọi người lập tức hiểu rõ ra, “nàng” trong miệng Vân Lẫm tất nhiên là Thất Nhàn không thể nghi ngờ. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vân Lẫm lúc này, đã tìm được Thất Nhàn đi. Nếu không người này kiểu gì cũng mang khuôn mặt mẹ kế.

Phượng Lai kỳ quái mở ra nhìn, chỉ một cái, đáy mắt nổi lên ánh sáng.

“Rốt cuộc là cái gì?” Cố Thanh Ảnh bu lại.

“Thứ tốt!” Phượng Lai đem sách nhỏ để mạnh lên trên án, “Ta đang lo tìm không ra đây!”

Sau mấy ngày, Bắc Đường Tẫn cũng đến xem qua Thất nhàn vài lần, nhưng lần nào cũng đều bị Thất Nhàn chọc cho tức giận rời đi.

Thất Nhàn nhìn như bị giam, kì thực ở nơi này bên trong phủ rất thống khoái. Ngày ngày nửa đêm đều dạo bên trong Vương Phủ. Khuya khuya ăn chút đồ ăn trong bếp, để chút ít côn trùng trong phòng phu nhân, làm cho tướng quân trong vương phủ náo loạn vài ngày. Khiến cho Long Hành Phong thẳng hoài nghi bên trong phủ có nội gián.

Ngày hôm đó, Thất Nhàn như cũ nửa đêm đi ra ngoài đi bộ, hoạt động thư giãn gân cốt.

Lại thấy một nam nhân giả dạng lính gác vội vã vào phòng ngủ Long Hành Phong. Ngoài phòng ngủ còn có trọng binh canh gác, khó mà đến gần.

Thất Nhàn cau mày, bày ra khí thế này, sợ là lại muốn mưu kế đại sự gì đi.

Núp tại phía sau bình phong, thẳng chờ người nọ đi ra ngoài.

Chỉ một lúc sau, nam nhân kia quả thật vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ của Long Hành Phong, trên người nhiều thêm một bao quần áo, đi thẳng về phía chuồng ngựa.

Thất Nhàn lập tức lặng lẽ đuổi theo.

Bên trong chuồng ngựa, con ngựa tại gần cửa ra vào đang gà gật ngủ, còn người chăn ngựa thì đã tiến vào mộng đẹp từ lâu.

Nam nhân kia tiến lên mấy bước, định cởi xuống một dây cương của ngựa tốt.

Nhưng đột nhiên cảm thấy sau ót nổi lên một trận đau nhói, trong đầu không có bất kỳ phản ứng nào, nam nhân giả dạng quân lính liền dựa cây cột trong chuồng ngựa ngã xuống.

Thất Nhàn từ từ trong bóng đêm đi ra.

Ngồi xổm xuống, lấy đi bao quần áo của người nọ, lục lọi. Quả nhiên, ở bên trong phát hiện ra một phong thư Long Hành Phong cần mang đi ra ngoài.

Mở ra vừa nhìn, Thất Nhàn không nhịn được nhíu mày càng sâu. Gọi đại quân ngoài thành ở ngày hai tháng sau vào thành sao? Ngày hai tháng sau là ngày đại hôn giả của Phượng Lai. Đại quân trú ngoài thành khi đó chạy vào thành là có ý gì?

Lấy đại quân uy hiếp bức vua thoái vị sao?

Nếu là đến lúc đó, Vương đại tướng quân không thấy được viện quân của mình đến, vẻ mặt sẽ như thế nào đây? Thất Nhàn không khỏi có chút ác độc thầm nghĩ như thế.

Miệng hiện lên nụ cười. Thất Nhàn cầm “mật thư” nhanh chóng lẻn về thư phòng, cầm lấy bút lông, ở trên cao thêm vào một khoản. Lập tức lần nữa chạy về chuồng ngựa, đem giấy viết thư thật chỉnh tề thả lại bao quần áo bên trong như lúc ban đầu.

Liếc mắt nhìn cái kia tướng sĩ trẻ tuổi vẫn ngủ mê man, Nếu không gọi hắn tỉnh dậy, màn kịch này, sẽ không tiếp tục diễn được nữa!

Nghĩ vậy, Thất Nhàn liền dùng sức bấm trên nhân trung người nọ, khi hắn tỉnh lại, Thất Nhàn lập tức vọt đến sau bóng cây.

Tướng sĩ trẻ tuổi mở mắt, trong đầu một trận mơ hồ, buồn bực mình tại sao đột nhiên ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Đột nhiên, trong bụng liền cả kinh, thư của đại nhân!

Lập tức luống cuống tay chân được lật ra bọc hành lý của mình, trong nháy mắt nhìn thấy lá thư, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Vương đại tướng quân đã dặn canh kĩ lá thư này Nếu làm mất, sợ Vương đại tướng quân kiểu gì cũng sẽ không tha ình.

Nghĩ đến đây, người nọ cả người rùng mình một cái. May mắn, thư còn đang trong tay!

Đứng dậy, dẫn ngựa ra, vỗ mông ngựa liền chạy đi.

Phía sau bóng cây, Thất Nhàn vô cùng thích ý xem cảnh đêm, liên tục cười, chờ vở kịch hay sẽ diễn ra vào ngày đại hôn của Phượng Lai, đến lúc đó thần sắc trên mặt Vương đại tướng quân, hẳn là đẹp mắt

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv