Nhàn Thê Đương Gia

Chương 125: Vân Lẫm hưu thê



Edit: Hà Linh Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Trời xanh thẳm, bóng liễu phất phơ.

Tiết đạp thanh thật tốt, mà có người hết lần này tới lần khác lại không có mệnh hưởng thụ.

Trên đường, xa xa vang lên tiếp vó ngựa côm cốp, làm khói bụi bay mù trời.

“Hù….” Một tiếng, Hải Đường dừng ngựa, quay người nhìn Thất Nhàn ngồi trên lưng ngựa vẫn tản mạn như trước, nhàn tản như người đang chơi xuân.

“Ê! Ngươi nhanh chút được không!” Hải Đường dùng sức hô to một tiếng.

Thất Nhàn phất tay một cái, vẫn không vội vã như cũ.

“Chủ mẫu, Nhị tiểu thư đang gọi người.” Nhược Thủy đi hầu bên cạnh nói nhỏ.

“Ừ, ta biết.” Thất Nhàn quay đầu lại, làm như lơ đãng hỏi, “Nhược Thủy, ngươi đến Chiến gia bao năm rồi?”

“Thưa chủ mẫu, năm năm.” Nhược Thủy cúi đầu.

“Năm năm rồi, nói vậy thì cũng không phải ngắn.” Thất Nhàn cười một tiếng, “Nhưng mà không biết tại sao, Nhược Thủy, hôm nay tiếng chủ mẫu ngươi gọi ta thật không dám thưa?”

Nhược Thủy há miệng, nhìn gương mặt Thất Nhàn nghiêng nghiêng mỉm cười, cũng không nói gì thêm.

“Cốp cốp..” Hải Đường giục ngựa quay lại: “Ngươi nữ nhân này lại có chuyện gì vậy? Tướng công của ngươi mất tích, sao ngươi lại không nóng nảy tí nào vậy?” Nàng nhíu mày, mặt đây lo âu.

Thất Nhàn liếc nhìn nàng một cái: “Làm sao ngươi khẳng định là hắn mất tích, mà không phải bỏ trốn cùng Phượng Lai? Phượng Lai cũng không thấy đâu đấy!”

Hải Đường trợn mắt: “Làm sao có thể? Ca ca của ta đối với ngươi thế nào mọi người đều thấy được, sao có thể đi cùng Phượng Lai kia? Ngươi đừng có nói mò!”

Hôm qua nàng đi dạo quanh trấn nhỏ cùng Thất Nhàn rồi về khách sạn, Vân Lẫm tại mất tích, không để lại thư từ gì. Kì quái hơn nữa là Phượng Lai cũng đồng thời không thấy.

Đợi một ngày vẫn không thấy bóng dáng hai người này.

Nhị Tuyệt cùng Cố Thanh Ảnh lập tức thấy lạ, liền sai bảo người đi tìm.

Nàng liền cùng Thất Nhàn, Nhược Thủy đi tới phòng trọ vùng sơn dã của Phượng Lai tìm xem có đầu mối gì không.

Đã vậy, Thất Nhàn với chuyến này không tích cực chút nào, lại còn nói lời hoài nghi Vân Lẫm như vậy…, sao nàng có thể thoải mái được?

“Cũng không nên nói tuyệt tình như vậy!” Hải Đường buồn bực, lại phát hiện sắc mặt Thất Nhàn đột nhiên nghiêm túc lên.

“Nếu không phải là tự nguyên, sao có thể không để lại chút dấu vết?” Thất Nhàn nhìn thẳng Nhược Thủy, “Hay là có người hắn không ngờ tới ngấm ngầm đánh lén sau lưng hắn, mới làm cho hắn không thể lưu lại thứ gì, cứ như vậy mà bị mang đi. Ta nói có đúng không, Nhược Thủy?”

Hải Đường cau mày, hơi hiểu ra. Người này nói vậy có nghĩa là…Nhược Thủy có vấn đề?

Nhược Thủy vẫn cúi đầu như cũ, không nói lời nào.

“Nhược Thủy, ta nhớ là ngươi là người Nam Vũ phải không!” Thất Nhàn nhìn con đường phía trước một chút, “Nam Vũ cùng Thiên Diễm quan hệ vẫn căng thẳng. Ngươi có lẽ lâu rồi vẫn chưa trở về. Chúng ta liền đi quê hương của ngươi thăm một chút, thế nào?”

“Chủ mẫu…” Vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Nhược Thủy, rốt cục cũng khôi phục bình tĩnh, “Chủ mẫu thông tuệ hơn người, chẳng trách có được lòng của Gia.”

“Được lòng hắn có là gì, chẳng phải vẫn không thu được lòng ngươi đấy sao?” Thất Nhàn cười một tiếng, ánh sáng sắc bén lóe lên trong mắt.

Quả thật là nàng đã đoán trúng sao? Nàng vốn cảm thấy Phượng Lai không đơn giản, lại có vẻ mặt kì quái của Nhược Thủy, cũng chỉ thuận miệng dò xét, không ngờ là lại là sự thật.

“Phượng Lai là ai? Ngươi là ai?”

“Phượng Lai là Nữ Đế của Nam Vũ ta.”

Một câu nói làm Thất Nhàn lại thấy đau đầu. Ai, Nữ đế? Lại chọc tới một hoàng gia nữa. Vận may hình như hơi tốt quá thì phải?

“Năm năm trước, Nữ Đế mất tích khỏi Thiên Diếm, Tướng quân Vương liền tự mình chấp chưởng triều chính nên phía chủ chiến ở Nam Vũ quốc dâng cao khí thế, mới có quan hệ căng thẳng với Thiên Diễm hoàng triều.” Nhược Thủy nói tiếp, “Ta là thị nữ bên cạnh Nữ đế, đến Thiên Diễm tìm Nữ đế, gặp được Dực vương gia ở Nam Cương, được Gia đánh giá cao nên đến Chiến gia mượn mạng lưới tình báo của Chiến gia để tìm tin tức về bệ hạ. Chẳng qua không nghĩ tới là thoáng cái đã năm năm.”

Nàng ngẩng đầu nhìn Thất Nhàn: “Chủ mẫu không cần phải lo lắng, bệ hạ mang Gia đi không có ác ý. Chỉ là muốn mượn thế lực của Gia để đối lại Tương Quân Vương.”

“Không có ác ý?” Thất Nhàn cười lạnh một tiếng, “Không có ác ý mà cần len lén đem người trói đi sao? Huống chi việc nhà Nam Vũ các người sao lại muốn liên lụy đến vương gia của Thiên Diễm. Nhược Thủy, ngươi không cảm thấy Nữ đế của các ngươi có dụng ý khác sao?”

Nhược Thủy ngạc nhiên: “Làm sao có thể?” Trong lòng nàng cũng bất an.

Nữ đế cùng Gia ở cùng một chỗ, nàng cũng không ngờ.

Nữ đế chịu về Nam Vũ, nàng mừng rỡ như điên. Dù sao đi khỏi Nam Vũ, mục đích chính của nàng là tìm Nữ đế, không hiểu tại sao bệ hạ lại nói yêu cầu là muốn đem Dực Vương gia đi cùng.

“Thất Nhật Túy”, tên cũng như nghĩa, chính là thuốc khiến người ta mê man bất tỉnh suốt 7 ngày không tỉnh.”

Nói thật, nàng không biết bệ hạ rốt cuộc muốn làm gì.

Cho nên lòng nàng mới áy này mà lưu lại.

“Ta tương đối quan tâm tới lý do sao Nữ đế bệ hạ lại lưu lạc ở Thiên Diễm?” Thất Nhàn nói, hơn nữa lại còn lạnh băng, như thể nhìn thấu hết thảy, đạm mạc vô cùng.

Ánh mắt Nhược Thủy đau buồn: “Bởi vì Tương Quân Vương. Nữ đế cùng Tương Quân Vương vốn là thanh mai trúc mã, nhưng bị Tương Quân Vương phản bội. Bệ hạ vì tức giận mà tìm cách ẩn cư, đến Thiên Diễm.”

Nới như vậy thì Nữ đế cùng Tương Quân Vương là một đôi, lại bị người mình yêu phản bội đoạt quyền, lòng đã chết nên mới đối đãi lạnh lùng với mọi người như vậy.

Nàng dùng thời gian năm năm ẩn mình để thả lỏng thế lực Tương Quân Vương sao?

Thật là kẻ có tâm tư. Thất Nhàn híp mắt, năm năm, nhìn như trốn tránh cuộc sống, cũng có thể là không đếm xỉa gì, nhưng cũng thấy rõ nhiều thứ hơn. Cũng có thể gọi Tương Quân Vương kia mất đi kiêng kỵ, mất đi phòng bị.

Lúc này trở về nhất định có thể khiến người ta trở tay không kịp. Chẳng qua là nàng lại muốn để Vân Lẫm sắm vai nhân vật nào?

Đột nhiên Thất Nhàn giật mình, có dự cảm xấu.

Nàng cau máy: “Hải Đường, chúng ta đi Nam Vũ. Khi nào đến một thành trấn thì truyền tin cho Ninh Vương.”

Hải Đường gật đầu, náo loạn một hồi, ca ca nhà mình lại bị Nam Vũ đế cướp đi. Nam Vũ với Bắc Hãn không còn người sao? Làm sao lại cứ thích đến Thiên Diễm cướp người? Nghĩ đến đây liền tức giận trừng mắt nhìn Nhược Thủy.

Mấy người thúc ngựa xác định mục tiêu, đi về phía Nam Vũ quốc.



Nam Vũ quốc có Nữ đế, cũng là người tài ba, có cách thống trị. Thực lực của quốc gia này hoàn toàn không thua Thiên Diễm cùng Bắc Hãn to lớn hơn.

Nữ đế mất tích năm năm lại trở về, khiến dân tình vô cùng sung sướng.

Mấy người Thất Nhàn tiến vào Nam Vũ, nhìn thấy cảnh tượng kích động náo nhiệt như vậy. Người người đi lại, truyền đi truyền lại một tin tức làm lòng người phấn chấn.

Thất Nhàn nghe không hiểu họ nói gì.

Chỉ có Nhược Thủy cùng Hải Đường sau khi nghe được thì sắc mặt thay đổi hẳn.

“Tại sao?” Thất Nhàn hỏi.

“Bệ hạ trở về, sắp làm đám cưới.” Nhược Thủy phun ra tám chữ.

Thất Nhàn híp híp mắt, nửa câu phía trước nàng hiểu. Chẳng qua là, đám cưới? Nhanh như vậy sao? Với ai?

“Nữ đế muốn làm đám hỏi với vương gia của Thiên Diễm hoàng triều.” Hải Đường cúi đầu ói một câu.

Lòng Thất Nhàn trĩu nặng, dự cảm xấu của nàng đây sao?

Hải Đường nhìn về phía Thất Nhàn an ủi: “Ca ca ta tất nhiên không phải người như vậy. Nhất định là do Nữ đế bức bách…”

“Ca ca ngươi là kẻ để cho người khác bức bách sao?” Thất Nhàn ngắt lời.

Hải Đường cắn răng, đã biết vậy: “Kia hẳn là Nữ đế truyền bá lung tung. Ngươi phải tin tưởng ca ca! Sao ca ca của ta có thể cưới nàng?”

Thất Nhàn cau mày không nói.

“Tóm lại chũng ta đi tìm bệ hạ trước!” Nhược Thủy nói. Trong lòng nàng cũng lo cuống lên, bệ hạ rốt cuộc muốn làm gì? Loại chuyện tình cảm này đâu thể cưỡng ép được.

Thất Nhàn gật đầu, trước hết gặp Vân Lẫm rồi hãy nói.

…..

Bên trong cung điện Nam Vụ, Phượng Lai bỏ áo vải thô xanh, toàn thân mặc trang phục vàng, thể hiện rõ ràng khí thế đế vương. Ngay cả vết bớt trên mặt cũng cho người dát vàng thành một đóa sen, lộ vẻ cao quý trang nhã.

Ngồi trên ngôi cao. Phượng Lai đưa mắt nhìn mấy người, nói với Nhược Thủy đã mặc trang phục thị nữ: “Nhược Thủy, ngươi về đúng lúc lắm, vừa lúc có thể dự đám cưới của quả nhân.”

“Bệ hạ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

“Tất nhiên là chuyện vui của quả nhân.” Không thể nhìn rõ sắc mặt Phượng Lai.

“Đồ đàn bà không biết điều, làm gì không làm, lại hết lần này tới lần khác cướp chồng của người khác…” Hải Đường tức giận căm phẫn, tiến lên định mắng, lại bị Thất Nhàn giơ tay ngắt lời.

“Láo xược!” Cung nhân bên cạnh Phượng Lai đứng ra, “Ngươi là người phương nào, dám nói chuyện với bệ hạ như vậy! Người đâu, đem nàng xuống!”

“Bệ hạ, trẻ con không hiểu chuyện, mong ngài thứ tội.” Thất Nhàn tiến lên một bước.

“Thôi!” Phượng Lai khoát tay, ý bảo cung nhân lui ra.

“Tạ ơn bệ hạ không xét tội.” Thất Nhàn lại nói, “Chẳng qua, bệ hạ, Dực Vương gia của Thiên Diễm là chồng ta, chẳng lẽ bệ hạ chịu ủy khuất mình chung chồng với tiểu nữ?”

Phượng Lai nhìn Thất Nhàn: “Trước kia là phu quân của ngươi, hiện tại không nhất định thế.”

Thất Nhàn mỉm cười hỏi: “Thiên địa làm mối, tình vợ chồng của ta và Dực vương gia sao có thể chỉ vì một câu ‘không nhất định’ của bệ hạ mà có thể hủy bỏ được. Bệ hạ nếu gả cho Dực vương gia trong tình cảnh này thì cũng chỉ có thể làm thiếp trong Dực vương phủ của ta. Bệ hạ không sợ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?”

Phượng Lai híp mắt nhìn thẳng Thất Nhàn: “Ngươi nghĩ trên đời này có chân tình sao? Chẳng phải quá ngây thơ sao! Quả nhân là đế vương Nam Vũ, cùng Dực vương gia có cùng tiền tài quyền thế, có thể giúp Dực vương gia cướp lấy bất kì vật gì hắn muốn. Ngươi cho rằng Dực vương gia có thể buông tha điều kiện tốt này mà chọn ngươi sao?”

Thất Nhàn mỉm cười nhìn lại, không nói lời nào.

“Sao vậy? Ngươi không đồng tình?” Khóe mắt Phượng Lai nhảy lên.

Thất Nhàn tặc lưỡi thở dài mấy tiếng lắc đầu: “Ta đang nghĩ bệ hạ có phải vì bị tình làm tổn thương nên mới không tin chân tình? Vì thế nên muốn dò xét vợ chồng chúng ta?” Mắt nàng làm ra vẻ đáng thương một chút.

Phượng Lai cau mày. Nàng không tin có tình cảm chân thành si mê trên đời này. Người với người, không phải chỉ có quan hệ lợi dụng sao? Nhưng nàng tận mắt chứng kiến tình cảm của Vân Lẫm cùng Thất Nhàn kiên định thế nào, khiến nàng do dự, nghi ngờ. Nhưng nàng không tin tình cảm này không thể phai màu giữa nghi kị và quyền lợi.

“Quả nhân chỉ sợ phu nhân không thấy rõ, giúp phu nhân phân tích tình thế trước mắt mà thôi. Quả nhân khuyên phu nhân hãy sớm rời đi, để tránh lúc đó lại thương tâm.”

“Làm phiền bệ hạ lo lắng rồi. Chưa thấy được phu quân sao ta có thể dễ dàng rời đi.” Thất Nhàn cười nhạt. Vân Lẫm và nàng sao có thể để người khác ly gián dễ dàng?

“Dực vương gia đến!” Lúc này lại nghe thấy người bên ngoài cao giọng thông báo.

Phượng Lai nói với Thất Nhàn: “Nếu ngươi không tin lời quả nhân, thì bảo hắn chính miệng nói với ngươi đi.”

Thất Nhàn quay đầu lại, đối mặt với Vân Lẫm đang đi vào, mang theo mặt nạ.

“Ca” Hải Đường nghênh đón, “Ngươi đến là tốt rồi. Nữ đế kia nói lung tung, nói ngươi muốn cưới hắn…”

Vân Lẫm giơ tay lên cắt đứt lời Hải Đường.

“Vân Lẫm, ngươi tới đúng lúc lắm.” Phương Lai nói thân mật, “Ngươi tới đây nói cho bọn hắn một chút chuyện đám cưới giữa Thiên Diễm và Nam Vũ của chúng ta.”

Thất Nhàn cau mày nhìn Vân Lẫm.

“Đúng là muốn làm đám cưới.” Vân Lẫm nói ôn hòa.

“Ca?” Hải Đường không thể tin, mở to mắt.

“Dực Vương gia có muốn nói thẳng với người vợ tào khang* này không?” Thất Nhàn cũng mang thái độ ôn hòa, “Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ vợ tái giá?” Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Vân Lẫm.(*Chỉ người vợ bên mình lúc nghèo khó và phú quý.)

“Chính là ý đó.” Vân Lẫm vẫn không nhiều lời như cũ, từ từ móc trong tay áo ra một bức thư, đưa ra.

“Gia…” Nhược Thủy tỏ vẻ kinh ngạc.

“Ca, ngươi điên rồi sao!” Hải Đường kinh hãi ôm lấy tay Vân Lẫm, dùng sức kéo, “Nữ đế kia có phỉa đã cho ngươi uống vong tình dược không?”

“Nói nhảm!” Vân Lẫm mắng Hải Đường.

Thất Nhàn nhìn cái gọi là hưu thư kia, lại nhìn Vân Lẫm: “Ngươi nói thật sao?” Tuy là không tin nhưng vẫn có cảm giác kì quái.

Vân Lẫm nhìn nàng, chỉ nói: “Nàng nhìn hưu thu thì biết.”

Thất Nhàn nhận lấy, mở ra: “Ta có vợ Cơ thị; Không hợp ý ta; Hưu thê từ này; Nàng tự bảo trọng.”

Khóe miệng nàng toét ra nụ cười: “Thư hưu thê của Dực vương gia thật đúng là đặc biệt.”

Hải Đường nhảy dựng lên, nhìn lại, cau mày, cái gì mà nói là ‘không hợp ý’, chỉ làm cho có lệ! Vừa rồi không nói Thất Nhàn phạm tội gì trong bảy tội lớn, chỉ có thế thì không giải thích được.

Nàng đưa mắt nhìn Thất Nhàn đang nở nụ cười: “Ngươi còn cười được?” Tướng công cũng bị người ta đoạt đi rồi, sao nàng lại còn tâm trạng để cười nữa?

“Không cười thì còn biết làm gì? Nếu tướng công tái giá thì thiếp thân cũng tái giá. Nhân chi thường tình, sao lại không thể? Ngươi nói sao, Dực vương gia?”

Trong đáy mắt Vân Lẫm có tia sáng không rõ hiện lên, ánh mắt đó trong nháy mắt như muốn ăn thịt người.

“Ngươi nói bậy bạ gì đấy!” Hải Đường tóm lấy cánh tay Thất Nhàn, “Hai người các ngươi sao không bình thường vậy?”

Lúc trước còn không phải tốt lắm sao? Sao lại đột nhiên biến thành như vậy?

“Hải Đường, chúng ta nên chúc mừng Dực vương gia tân hôn vui vẻ đi.” Thất Nhàn kéo tay Hải Đường nói.

Hải Đường hứ một tiếng, thắc mắc nhìn hai người: “Các ngươi đều điên rồi, ta không thèm đi theo một lũ điên.”

Vân Lẫm ngoài mặt ôn hòa nhưng trong bụng cũng nghi ngờ, chẳng lẽ Thất Nhàn không hiểu?

Thất Nhàn cười chói lọi trên mặt, bên trong lại tức điên. Lại còn cho là nàng bản lĩnh kém như vậy mà không hiểu? Phong hưu thư kia chắc phỉa đọc mấy chữ đầu mới là ý tứ của Vân Lẫm. Cái gì mà lại còn nói “Ta không hưu nàng”? Mặc dù biết Vân Lẫm làm vậy ắt có nguyên nhân nhưng mà đáy lòng vẫn không chịu được mà ghen tuông. Cho dù biết hắn giả vờ cưới Phượng Lai cũng không được!

Hắn là của nàng, nhất định là từ trong ra ngoài từ trên đến dưới đều là của nàng! Ngay cả một cái danh hiệu cũng không thể cho kẻ khác!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv