Tóm lại, dự án trò chơi cỡ lớn đầu tiên của Ninja Studio – “Age of Empires” ngày càng phát triển một cách thuận lợi, đảm bảo hoàn thành đúng tiến độ kỳ vọng mà Dương Khoa cùng đoàn đội đã đề ra.
Thế nhưng, trái ngược với nó hai dự án phát triển trò chơi còn lại của Ninja Studio ở thời điểm hiện tại – “Slay the Spire” và “GunBound” thì tình hình lại không được lạc quan như vậy. Với việc điều hành chèo lái công ty ngày càng trở nên phức tạp rắc rối, cộng thêm phiên bản alpha của “Age of Empires” xuất xưởng khiến cho Dương Khoa dạo gần đây luôn nằm trong trạng thái phân tâm, tay làm mà đầu óc cứ suy nghĩ đâu đâu. Hệ quả là công tác bí mật xây dựng sẵn các mẫu Mobile trong “GunBound” bị ảnh hưởng khá lớn, tiến độ vốn dĩ đã ở mức rùa bò nay còn giảm sút đi trông thấy, trở thành ì ạch không có tiến triển gì đáng kể theo thời gian.
Còn may là đến giờ Dương Khoa vẫn chưa cho bất kỳ ai biết về sự tồn tại của trò chơi bắn pháo trực tuyến lừng danh một thưở này, ngoại trừ cô bạn gái đáng yêu nhưng không đáng tin cậy của mình. Bằng không thì hắn khó mà thoát được việc bị người xung quanh chế giễu xen lẫn hoài nghi khi thấy hiệu suất làm việc tụt dốc không phanh như thế.
Về phần “Slay the Spire”, sau khoảng thời gian đầu chung tay xây dựng nền móng êm đẹp thì đội ngũ thiết kế trò chơi tại chi nhánh Bắc Mỹ bắt đầu có dấu hiệu “lục đục nội bộ”. Theo lời Dương Viễn báo về thì từ hồi nghỉ lễ Giáng sinh đầu năm mới đến giờ anh thường xuyên thấy cảnh Matthew, Felix và những người bạn tranh luận với nhau tương đối gay gắt chỉ vì những chuyện không đâu. Khả năng cao là do cá tính của người bản xứ tương đối mạnh chứ không nền tính như dân phương Đông, dẫn đến những mâu thuẫn công việc hết sức nhỏ nhặt cũng có thể khơi lên va chạm giữa các thành viên.
Tuy chúng không đến mức tạo thành cục diện bất ổn hay gây mất đoàn kết đội ngũ song ảnh hưởng đến công tác phát triển dự án “Slay the Spire” khẳng định là có. Vậy nên ngay khi biết tin Dương Khoa đã vô cùng quyết đoán “gõ” đội ngũ thiết kế trò chơi do Matthew cầm đầu một phen, cũng như phân phó Dương Viễn giúp đỡ mình theo dõi bọn họ sát sao, có biến phải can thiệp ngay không được để sự tình trở nên mất kiểm soát.
Dương gia, một ngày mùa xuân tươi đẹp đầu tháng ba.
“… Hiện tại tình hình khá hơn nhiều rồi Khoa ạ. Căn bản khi trước thanh niên Matthew chưa từng làm người cầm đầu bao giờ nên quản lý đội ngũ kém quá, ai cũng nể nang khiến cho xích mích không được giải quyết triệt để cứ âm ỉ hết ngày này qua tháng khác. Giờ thì thanh niên này dạn người hẳn lên rồi, lại được thêm đồng nghiệp Felix giúp đỡ nên dập tắt xung đột nhanh lắm.” Tại phòng riêng của Dương Khoa, hỉnh ảnh Dương Viễn mỉm cười nhẹ nhõm hiện lên trên màn hình máy tính đặt trước mặt hắn. Theo như lời của anh thì có vẻ vấn đề “lục đục nội bộ” thời gian vừa qua về cơ bản đã được giải quyết.
“Hừmmm, anh nói vậy tức là dạo gần đây vẫn có xung đột xảy ra?” Dương Khoa nhướn mày “vạch lá tìm sâu”.
“À ừ, đám thanh niên bản xứ này thì có khi nào hết chủ đề để tranh luận với nhau đâu hả Khoa? Chấp nhận đi em, nó là cái văn hoá rồi…. Ít ra bây giờ Matthew đã hạ lệnh trong giờ làm việc chỉ được bàn bạc chuyện công việc, ai muốn cãi vã gì thì để ngoài giờ làm rồi cãi vã cả thể nên tiến độ công tác không còn bị ảnh hưởng như trước nữa. Trên cơ bản vấn đề đã được kiểm soát em cứ yên tâm.”
“… Thôi được, anh nói yên tâm vậy rồi thì em cũng biết thế. Ngoài nó ra thì tình hình chi nhánh dạo gần đây có tin tức gì mới không?”
“Tin tức mới thì không có, mọi thứ vẫn…. À có, anh có ý kiến này muốn đề xuất với em và mọi người.” Sực nhớ ra một điều gì đó, vẻ mặt Dương Viễn trên màn hình đột nhiên trở nên hết sức nghiêm túc: “Dường như các nhân vật trong trò chơi “Angry Birds” của chúng ta được dân tình ở đây ưa thích cực kỳ Khoa ạ, nhất là đối tượng trẻ em và thiếu niên nữ. Em có thể xem xét kinh doanh các sản phẩm mang hình tượng nhân vật trò chơi ở đây được đấy, đảm bảo kiếm lớn!”
“Kiếm lớn? Thật không anh Viễn?”
“Thật. Đồng thời chúng ta không nhất thiết phải kinh doanh thú bông hay đồ vật tương tự mà kinh doanh áo quần mũ nón có in hình ảnh nhân vật thôi cũng được, đối tượng trẻ em dễ tính lắm cứ nhìn thấy nhân vật là họ thích rồi. Ngoài ra nếu công ty nhà mình không đảm đương nổi thì có thể tính chuyện trao quyền sử dụng hình ảnh nhân vật cho doanh nghiệp bản địa, mấy hôm vừa rồi có một số công ty tìm đến anh hỏi xem các bên có thể hợp tác với nhau bán quần áo in hình chim chóc “Angry Birds” không đấy.”
“Chà chà, thế này là lớn chuyện rồi…. Thế này đi, riêng chuyện này thì anh đợi em chút. Để lát nữa em đi hỏi ý kiến mấy bà chị kia rồi thông báo lại cho anh sau. Ngoài nó ra còn tin gì nữa?”
“Hết rồi, còn lại toàn tin tức vặt vãnh anh nghĩ là em không cần phải biết đâu.”
Nán lại trao đổi thêm một hồi nữa, Dương Khoa mới tạm thời kết thúc cuộc trò chuyện với Dương Viễn để chạy xuống dưới nhà trưng cầu ý kiến. Đánh hơi thấy mùi tiền một cái là phải tìm cách kiếm luôn cho nóng, Ninja Studio của hắn hiện tại tiếng là ăn nên làm ra thật đấy nhưng để mở rộng quy mô công ty trong tương lai thì chừng đó chả thấm vào đâu. Mà không mở rộng quy mô thì những bất cập công ty hắn đang gặp phải như lực lượng mỏng, khả năng đánh chiếm thị phần có hạn vân vân… sẽ không thể được khắc phục, cho nên có cơ hội tăng cao thu nhập hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Còn về phần tại sao lại là chạy xuống dưới nhà thì…
“Kìa ăn nữa đi Lan. Sao lần nào em sang đây cũng câu nệ vớ vẩn thế? Chị bảo rồi em cứ tự nhiên như ở nhà mình đi, mọi người quý em lắm chứ ghét bỏ gì đâu? Em cứ câu nệ thế mới là ghét ấy.”
“Thế nên chị mới bảo là em với em Chi có chồng rồi thì sướng. Mùng tám tháng ba tha hồ được chiều chuộng chứ chị đây với em Lan lủi thủi một mình mới buồn này.”
“À, tiệc hôm đó chỉ là tiệc gia đình thôi chị Uyên. Hôm đó em nhận thù lao chỗ anh Khoa xong thấy tiền nhiều thế là rủ cả nhà đi ăn mừng một bữa. Nhà hàng đó ăn cũng được lắm, khi nào mấy chị em mình cùng đi thưởng thức nhé.”
“Này Nhung, cô nghe Khoa nói hiện giờ đang có khối anh trong công ty theo đuổi cháu hả? Đã vừa ý anh nào chưa thế? Nhanh lên chứ cô đợi cháu cho cô ăn cỗ lâu quá rồi đó.”
… chỉ thấy giờ phút này Ngọc Linh cùng với ba bà chị trong nhà đang ngồi tiếp chuyện ba bà chị lớn trong công ty Ninja Studio, thêm cô bạn gái đáng yêu của Dương Khoa nữa là vừa đủ bộ “bát quái”. Ngày hôm nay bốn người nêu phía sau rủ nhau kết đội ghé thăm nhà hắn từ sáng sớm, mục đích là gì thì họ không nói cụ thể nhưng theo phán đoán của hắn thì tám chín phần mười là có liên quan đến ngày quốc tế phụ nữ sắp tới.
Trông thấy Thảo My phía đối diện kín đáo híp mắt nhìn mình Dương Khoa không nhịn được cười khổ. Vậy là lại đến dịp phải chăm lo chiều chuộng cô bạn gái của hắn rồi, trước đó đã nổ hai phát súng mang tên Tết Âm lịch và Valentine mà Thảo My hình như vẫn chưa cảm thấy thoả mãn cho lắm. Đoán chừng mấy ngày tới có muốn chuyên chú vào thiết kế Mobile “GunBound” cũng không được.
Mà cũng sắp sửa đến ngày kỷ niệm tình yêu đôi lứa tròn hai năm nữa thì phải. Sao dính vào yêu đương một cái là một năm sinh ra nhiều ngày lễ thế không biết, báo hại hắn cứ phải dày công chuẩn bị hẹn hò liên tùng tục mệt chết đi được!
… Có điều phàn nàn trong lòng vậy thôi chứ chỉ cần Thảo My vui vẻ Dương Khoa vẫn biểu thị bản thân có thể gồng gánh vô tư không sao hết. Ai bảo hắn có một cô gái tài sắc vẹn toàn để yêu thương chứ, phàn nàn ra thành lời không bị mấy thanh niên độc thân vui tính ngoài xã hội chửi cho muối mặt mới gọi là lạ. ┐( ̄~ ̄)┌
“Mọi người nói chuyện riêng tư của phụ nữ xong chưa thế?” Khoan thai bước lại gần Dương Khoa lên tiếng hỏi han. Ban nãy khách khứa ghé thăm hắn cũng có tham gia tiếp đón, nhưng rồi sau một hồi chuyện trò chủ đề dần trở nên nhạy cảm. Thế là tám người phụ nữ lớn nhỏ nhất trí đuổi khéo hắn đi cho thoải mái, khiến hắn không thể không lên gác hỏi thăm Dương Viễn chuyện công việc một phen.
“Chưa xong, Khoa em mau đi chỗ khác!” Dương Uyên giơ tay làm bộ xua đuổi. Động tác này của cô ngay lập tức làm Ngọc Linh ngồi cạnh phật ý:
“Thôi nào Uyên, sao các con cứ đuổi Khoa đi thế? Để em nó ngồi đây chuyện trò cho vui cũng được chứ sao?”
“(Giãy nảy) Mẹ này, toàn chuyện tế nhị của chị em phụ nữ mà!”
“Thôi mẹ ạ, ngồi đây toàn các chị các em có mặt con cũng ngại. Con hỏi thăm các chị mấy câu thôi rồi đi ngay.” Dương Khoa tỏ vẻ không vấn đề gì sau đó quay sang Thu Lan nói nhỏ: “Chị Lan, em vừa trò chuyện với anh Viễn. Anh ấy bảo là thị trường bên kia người ta yêu thích đám “chim điên” của chúng ta lắm, đến nỗi có mấy nhà kinh doanh quần áo hay gì đó tìm đến đặt vấn đề hợp tác với chúng ta đấy.”
“Chia sẻ hình tượng nhân vật phải không?” Thu Lan nhạy bén đoán ra ngay chi tiết mấu chốt.
“Phải. Anh Viễn có đề xuất rằng chúng ta không cần phải tự tay kinh doanh mà có thể trao quyền sử dụng nhân vật cho người ta làm ra sản phẩm cũng được. Hơn nữa sản phẩm cũng có thể mở rộng ra quần áo mũ nón giày dép chứ không nhất định phải giới hạn trong thú bông. Chị thấy thế nào, có khả thi không?”
“Khả thi!” Không chỉ Thu Lan mà toàn bộ số người đang ngồi xung quanh nghe lỏm đều đồng loạt đưa ra đáp án giống nhau. Chắc là bọn họ cũng nằm trong nhóm người yêu thích dáng vẻ ngốc moe của đám chim lũ lợn. Về phần Thu Lan, cô suy tư một chút rồi nói thêm: “Về cơ bản thì chị đồng ý với đề xuất của anh Viễn, nhưng nội dung cụ thể thế nào thì để chị và anh ấy bàn bạc thêm đã nhé. Đừng chốt vội.”
“Được, em sẽ lên bảo anh Viễn y như thế.” Dương Khoa gật đầu định xoay người rời đi thì bị mẹ mình níu lại:
“Từ từ đã Khoa, con không nhắc tới thì mẹ cũng quên mất đấy. Ở lại đây mẹ bảo.”
“Chuyện gì thế mẹ?”
“Cũng là chuyện về mấy con chim tròn tròn dễ thương của bọn con ấy. Tháng vừa rồi bên công ty mẹ có nhân viên nghiên cứu thị trường thấy rằng giới trẻ có vẻ đặc biệt yêu thích tạo hình nhân vật đó của bọn con. Cho nên người đó cũng đề xuất với mẹ là hai mẹ con mình có thể “liên thủ” với nhau để làm ra một nhãn hiệu đồ uống mới, hoặc là làm ra một phiên bản mới của nhãn hiệu có sẵn với hình tượng chim chóc của bọn con đi kèm. Như thế cả hai bên mẹ con mình đều có lợi cả, nếu bọn con thích thì để mẹ cho sản xuất thử một mẻ sản phẩm xem phản hồi thị trường thế nào. Được không?”
“Ôi bên mẹ còn có cả người đi nghiên cứu hinh tượng nhân vật bên con nữa ạ? Kinh khủng vậy!” Dương Khoa trợn mắt tỏ vẻ khoa trương cực kỳ, trong bụng mừng thầm vì mẹ hắn lại đem tới một niềm vui bất ngờ nữa cho bản thân. Quả nhiên người quan tâm mình nhất vẫn là mẹ mình, các cụ.... Mà thôi, câu này nói nhiều quá rồi. Bỏ qua.
“Ơ cô Linh ơi, cô có công ty đồ uống ạ?” Nghe Ngọc Linh trình bày xong xuôi Liễu đột nhiên lên tiếng hỏi thăm.
“Ừ đúng rồi cháu.”
“Là công ty nào vậy cô? Có to không ạ?”
“Cũng không to lắm đâu chị ơi, tập đoàn VicoLegend của mẹ em chỉ đứng top 3 khu vực miền Bắc thôi.” Dương Uyên đột nhiên chen vào trả lời thay, ý tứ khoe ngầm biểu lộ rõ mồn một.
“ (⊙д⊙) Ôi chao, cô là sếp của tập đoàn đồ uống Vico ạ?!” Bất ngờ đón nhận tin tức động trời, Liễu tỏ vẻ bối rối sau đó quay sang trách cứ Thu Lan và Dương Khoa: “Hai em này, bác gái làm chủ tập đoàn to lớn như thế mà sao không nói gì cho chị biết vậy? Làm chị cứ nghĩ gia đình em chỉ hoạt động trong lĩnh vực chính trị thôi chứ.”
“Vì chị không hỏi?”
“Ừ thì…. (Nói cực nhỏ) Chuyện này liên quan đến nhà Uyên nó tế nhị mà. Chị Liễu cũng biết tính em rồi còn gì?”
Liễu: ヽ( `д´ )ノ
...